“Vậy cô là chị của Dư Lộ?”
“Đúng rồi.”
Lạc Hải Đường tiếc nuối nói: “Lúc các cô kết hôn, hai người chúng tôi đều đang đi học, là cha mẹ tôi đến tham gia, sớm biết tôi đã xin nghỉ rồi!”
Mọi người đều cười, cả Dư Tương cũng bất lực, nghiệt duyên nên đến trốn không thoát.
Sáu người đứng chung nói chuyện không phải cách, Dư Tương chủ động hỏi: “Chị Vi, chị và Dư Lộ đến trường làm gì? Là đến tìm người khác hay tìm em?”
Lúc trước cô quen Chu Tư Vi ở tiệc sinh nhật của Ninh Miễn, sau khi đính hôn, Chu Tư Vi tự động thêm cô vào danh sách họ hàng, tự coi mình là chị gái, rất săn sóc Dư Tương, mối quan hệ của hai người thân thiết hơn trước.
Chu Tư Vi hiếm khi hơi đỏ mặt: “Chị gặp Lộ Lộ trên đường, muốn hẹn em chủ nhật cùng ra ngoài mua quần áo, vừa hay đi ngang qua trường học, thì đứng ở cổng một lát xem có thể chờ được em không.”
Lạc Hải Đường vội nói: “Vậy dẫn em theo với!”
Chu Tư Vi đương nhiên sẽ không từ chối em chồng tương lai, gật đầu.
Hai chàng trai không nói chuyện, Dư Lộ cũng không nói, ánh mắt của Lạc Hải Minh thỉnh thoảng quét qua Dư Lộ, hai người nhìn nhau, Dư Lộ tránh ánh mắt anh ta, nhìn Chu Tư Vi mỉm cười nhẹ.
Hẹn xong chuyện cuối tuần sáu người bèn chia hai hướng ai về nhà nấy, nếu không thì mục tiêu đứng ở cổng trường quá lớn, bảo vệ trường mấy lần nhìn qua, chắc hiểu làm họ làm chuyện xấu.
Dư Tương đúng lúc có được chuyến đi nhờ miễn phí, ngồi sau xe đạp ở Ninh Miễn.
“Ninh Miễn, có phải chị Vi và Lạc Hải Minh có vấn đề không? Em thấy chị Vi nhìn anh ta và Hải Đường hơi xấu hổ?”
Ninh Miễn ừm một tiếng.
“Vậy là rất nhanh có hỷ sự rồi?”
“Anh không rõ.”
Dư Tương bĩu môi, theo sự phát triển của nguyên tác, phụ huynh nhà họ Chu và nhà họ Lạc có ý tác hợp hai người trẻ, họ sẽ kết hôn nhanh thôi, nhưng sau khi kết hôn Chu Tư Vi sống không hạnh phúc.
Lạc Hải Minh bận rộn công việc, không quan tâm Chu Tư Vi mang thai, dẫn đến lúc gần sinh Chu Tư Vi ở nhà một mình té ngã, lúc được hàng xóm phát hiện đưa đến bệnh viện thì Chu Tư Vi khó sinh, lúc ấy vốn có thể chọn sinh mổ để sinh đứa bé ra, nhưng mẹ Lạc Hải Minh chần chừ không quyết, sợ sinh mổ không tốt cho đứa bé, sau đó người nhà họ Chu chạy đến thì đã chậm trễ bỏ lỡ thời cơ cấp cứu Chu Tư Vi, cô ấy vì sinh con xuất huyết quá nhiều qua đời, đứa bé sinh ra chưa được mấy ngày cũng chết.
Nhà họ Chu và nhà họ Lạc vì cái c.h.ế.t của Chu Tư Vi mà trở mặt, lúc nhỏ Ninh Miễn ở nhà họ Chu một khoảng thời gian, tình cảm sâu nặng với chị họ, cũng vì vậy mà tuyệt giao với Lạc Hải Minh, hai người thành kẻ thù một mất một còn.
Không sai, Lạc Hải Minh là kẻ thù Ninh Miễn mà nguyên thân chọn hợp tác sau khi ly hôn với anh, người này cũng sẽ là người ái mộ Dư Lộ.
Còn Lạc Hải Đường, là một anh trai khống, từng thích Khương Duệ Quân, nhưng hai người không có kết quả, vì cảm thấy anh trai thích Dư Lộ không bình thường, sắp xếp giải quyết trừ khử Dư Lộ, cuối cùng lại rơi vào cái bẫy cô ấy sắp xếp cho Dư Lộ, không thể chịu nổi sự sỉ nhục mà chết.
Thuở trước, anh em nhà họ Lạc chỉ là vai nền, hiện tại lại vì lý do học chung một trường đại học mà quen nhau trước.
Sau khi về đến nhà, Dư Tương có tâm sự nặng nề, Ninh Miễn tò mò nhìn cô, hôm qua cô về thì xông thẳng vào nhà vệ sinh, hôm nay sao lại…
Dư Tương còn đang dây dưa một vấn đề: “Ninh Miễn, anh cảm thấy Lạc Hải Minh và chị Vi xứng đôi không?”
DTV
Ninh Miễn im lặng một lát, nhíu mày trả lời: “Không xứng đôi.”
Trái tim Dư Tương khẽ động, đến gần hơn kéo cánh tay Ninh Miễn hỏi: “Tại sao không xứng đôi? Em cảm thấy Lạc Hải Minh đối xử với Hải Đường khá tốt, đối xử với người ngoài khá lạnh nhạt, con người của chị Vi khá hào phóng rộng rãi, tính cách lạnh nhạt này phải chịu ấm ức chút ấy nhỉ? Anh thấy sao?”
Trong nguyên tác, Ninh Miễn không phản đối chuyện hôn sự này, giờ anh kiên quyết phản đối, ước chừng có thể chứng minh anh biết bao nhiêu tình tiết nguyên tác? Huống hồ, Dư Tương cũng không muốn một cô gái đang khỏe mạnh sống sờ sờ lại bị hủy hoại trong tay Lạc Hải Minh, giữ lại một nhóm người theo đuổi anh tương ái tương sát với Dư Lộ tốt biết bao.
Đáy mắt Ninh Miễn lóe qua ý tứ sâu xa: “Anh thấy em nói đúng.”
Dư Tương hơi tuyệt vọng, ông trời của cô ơi, sao chuyện Ninh Miễn nên biết thì lại không biết, chuyện không nên biết thì biết hết? Này là đãi ngộ của nam chính sao? Hệ thống rách nát cũng theo phe anh?
“Dư Tương?”
“Hửm?”
“Em không đi nhà vệ sinh sao?”
Dư Tương như tỉnh lại trong mơ, cầm ba lô lên đi, cô quên béng đi chuyện này.
Ninh Miễn nhìn chằm chằm bóng lưng lo lắng không yên của cô, khóe miệng khẽ động, cuối cùng nhịn cười, nhớ lại lời cô nói, sắc mặt dần nghiêm trọng.