Không biết Chu Từ Tề suy nghĩ thế nào lại bắt đầu nói về những chuyện thú vị lúc còn nhỏ: “Anh nhớ lúc Ninh Miễn vừa đến nhà chúng ta thì như một con mèo con vậy, không thích nói chuyện cũng không thích động đậy, bọn anh gây rối khắp cả thành phố, ngày nào cậu ta cũng ôm lấy quyển sách, người lớn trong nhà ai nấy đều thích cậu ta, khen không ngừng, lúc đó cũng chỉ có Phỉ Phỉ kiên định ở cạnh nó, đọc sách viết chữ với nó, có đúng không?”
“Lúc đó anh Ninh Miễn bị bệnh nên phải nghỉ ngơi, không muốn động đậy cũng đúng mà nhỉ?”
Lư Phỉ Phỉ nói xong lại cảm thấy không đúng lắm, cô ta bịt miệng lại, sau đó phát hiện không ai chú ý mới từ từ buông tay ra.
Ninh Miễn gắp đồ ăn, cười: “Có rất nhiều chuyện lúc nhỏ tôi không còn nhớ gì nữa, nhưng lại nhớ lúc tôi vừa đến thì ba người luôn ức h.i.ế.p tôi.”
Lúc đó điều kiện của nhà họ Chu bình thường, ba đứa trẻ trạc tuổi ở cùng nhau, nửa đường lại có thêm một người nữa, cũng khó tránh khỏi việc tranh giành đồ ăn vặt và đồ chơi với nhau, mà Ninh Miễn lại có rất nhiều đồ chơi, do bà Ninh sợ anh bệnh cảm thấy buồn chán nên đặc biệt bảo người ta làm, đương nhiên trong mắt của ba anh họ đây là cuộc sống không ai tranh giành đáng ngưỡng mộ.
Chu Tư Hiền bị hấp dẫn nên lên tiếng: “Chủ yếu là do lúc đó cậu có thành tích quá tốt nên khiến người khác hận có biết chưa? Nói ra thì cậu về thành phố trễ hơn hai năm nhưng cũng có thể đậu đại học, tương lai con của cậu và vợ cậu chắc chắn sẽ vô cùng thông minh.”
Gương mặt Ninh Miễn thả lỏng, không hề khiêm tốn đáp lại: “Tôi thấy vậy cũng đúng.”
Chu Tư Hiền: “…”
DTV
Chu Tư Tề nháy mắt với Lư Phỉ Phỉ: “Phỉ Phỉ, em và Ninh Miễn đều học kiến trúc có lẽ có rất nhiều chủ đề nói với nhau đúng không? Sao lại không nói gì vậy? Anh nghe nói năm đó e học ngành này là vì Ninh Miễn cơ mà, vì cậu ta mà em mới có hứng thú học cái này, có phải không đây?”
Chu Tư Hiền từ bỏ, không dễ dàng gì mới kiếm được chủ đề để nói thì Chu Tư Tề lại bắt đầu vòng về điểm bắt đầu, thằng nhãi này không phải thành tâm muốn chia rẽ gia đình của người ta chứ? Người ta đắc tội anh ta khi nào thế?
Nhưng Lư Phỉ Phỉ đã hoàn toàn thay đổi thái độ.
“Xem là vậy đi, anh Tư Tề, hay là các anh nói chuyện tiếp đi, em không ăn nổi bữa cơm này nữa nên em đi trước đây.”
Lư Phỉ Phỉ khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp ung dung ngày thường của mình, trong đầu nhớ lại quá trình yêu đương của Dư Tương và Ninh Miễn hỏi được từ miệng Chu Tư Vi thì trái tim cô ta như rơi vào hũ giấm, lúc đó Dư Tương khác gì với cô ta chứ, đều là một cô gái hoạt bát, cũng chỉ vì Dư Tương gọi được vài câu anh Ninh Miễn thì hai người đã kết hôn với nhau, còn cô ta, người đã quen biết với Ninh Miễn từ sớm còn cam đảm ôm lấy hy vọng, không biết gì cả.
Nhưng trên thực tế, cô ta càng thả lỏng, tự nhiên thì ba người còn lại nói chuyện càng không nói đến cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-426.html.]
Ninh Miễn không nói chuyện với Chu Tư Tề, khi Chu Tư Hiền và Chu Tư Thành nói chuyện thì anh mới phụ họa thêm hai câu, hoàn toàn bỏ quên Lư Phỉ Phỉ.
“Đúng rồi, chúng ta uống rượu đi?”
Chu Tư Tề vẫy tay gọi một chai rượu trắng, bốn người đàn ông đều rót một chút vào ly.
Ninh Miễn cầm lấy ly không động đậy: “Gần đây sức khỏe không được tốt, không uống rượu được.”
Lư Phỉ Phỉ căng thẳng hỏi: “Anh Ninh Miễn bị sao vậy?”
Câu hỏi này của cô ta khiến tim Chu Tư Hiền và Chu Tư Thành đập mạnh, hai người hoàn toàn hối hận khi đến tham gia bữa tiệc do Chu Tư Tề tổ chức, đây rõ ràng là một cái bẫy lớn, thậm chí hai người còn nghi ngờ Chu Tư Tề cố ý làm ra như vậy là để Ninh Miễn và Lư Phỉ Phỉ gặp mặt.
Ninh Miễn chau chặt mày: “Tôi không sao, tôi và cô không có mối quan hệ họ hàng, cô cứ gọi tôi là Ninh Miễn được rồi.”
Anh nói xong thì trở nên bực bội, đặt đũa xuống rồi bước ra quầy lễ tân của quán ăn.
Chu Tư Tề không hiểu gì sất: “Ninh Miễn, cậu đi đâu đấy?”
Ninh Miễn không trả lời anh ta, mượn điện thoại từ quầy lễ tân gọi một cuộc điện thoại.
“Dư Tương Tương, anh uống rượu rồi, cơ thể không thoải mái lắm, em có thể đến đón anh không?”
“Không thoải mái đấy, em phải đến đây.”
Lư Phỉ Phỉ đứng không xa đúng lúc nghe thấy nội dung trò chuyện của họ, trên mặt hiện lên sự thất vọng khó diễn tả được, trơ mắt nhìn Ninh Miễn gọi xong điện thoại rồi đi ngang qua cô ta, sau đó lạnh lùng nói gì đó với anh em nhà họ Chu.
“Tôi thấy không thoải mái nên về trước đây, mọi người ăn từ từ nhé.”
Chư Tư Tề xém chút bị sặc: “Cái gì?”