“Mẹ cũng không biết các con thiếu gì, con tự mua đi, sau này đừng cho tiền mẹ nữa, tiền của con con tự giữ.”
Sinh nhật năm nay của Lâm Bảo Chi trải qua rất lạnh lẽo, Dư Lộ ở Côn Xuyên thỉnh thoảng mới gửi tin đến, Hứa Chấn Uyên rất khó nhớ sinh nhật Lâm Bảo Chi không có tỏ ý cũng không lạ, Dư Kiến Kỳ đi công tác ở bên ngoài, Dư Uy đi làm cũng bận, hôm sinh nhật là Dư Tương và Ninh Miễn ăn cơm với bà.
Trong túi của Dư Tương còn có một số tiền: “Vậy cái này còn cần cho mẹ không, sinh nhật con ngày thứ sáu tốt lành của mẹ mà.”
Lâm Bảo Chi trực tiếp đẩy tiền về: “Không cần, con có tiền để đốt thật đấy!”
Dư Tương đắc ý nói: “Còn không phải sao.”
Giao thừa năm nay, nhà máy Tân Hoa chia tiền thưởng cuối năm, Dư Tương có không ít, rất thuận lợi trở thành nhà giàu, mà đường tiêu thụ trong mùa đông của nhà máy Tân Hoa hưng thịnh, cũng nổi bật trên cả nước, có thể dự kiến tiền thưởng năm sau càng khả quan hơn.
Hai người đùn đẩy rất lâu, Lâm Bảo Chi không thể không chia tiền ra phân nửa, lại dặn dò: “Giao thừa đến nhà không cần mua rượu cho cha con.”
Con gái con rể mua rượu cho nhà cha vợ là lễ nghi, Lâm Bảo Chi nói vậy là tỏ vẻ vẫn chưa hết giận.
Dư Tương nghĩ ngợi: “Vậy con mua rượu tương tự, mua thứ tốt nhất cho mẹ, con rể mẹ vẫn cần mặt mũi mà, nếu không thì mang quà tết đến chẳng ra gì cũng không thích hợp, đúng không?”
Lâm Bảo Chi nghĩ thấy cũng phải nên không can thiệp vào quyết định của họ nữa.
Từ trên đường Dư Tương về nhà đều có thể thấy bầu không khí năm mới hỷ khí dương dương trên phố, trước giao thừa một ngày, Dư Tương và Ninh Miễn đã chuẩn bị xong cho tết.
Đến hôm nay dậy sớm, Dư Tương vẫn chưa mở mắt, Ninh Miễn đã ra ngoài từ lúc trời chưa sáng, mười giờ mới về, anh vậy mà mua được hoa tươi, còn có điểm tâm các kiểu.
“Anh mua ở đâu đó?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-435.html.]
“Không phải mua, trồng trong nhà kính.”
“Hửm?”
Ninh Miễn đưa một bó hoa cho cô: “Đây, em tự cắm trước đi, anh đi nấu cơm, hôm nay chỉ cho em ra tay lần này thôi.”
Dư Tương chỉ đành nhận lấy, giờ mùa đông ở miền bắc hoa cỏ không nhiều, anh có thể có được tất nhiên là có đường buôn hàng khác, hỏi nhiều cũng không có lợi ích gì.
Hoa tươi nhiều là bách hợp và hoa hồng, Dư Tương cắm hoa quen tay thành thục, bình hoa nhà dùng vào mùa hè lại giờ mang ra dùng lại, ánh mặt trời phả vào cửa sổ đã lắp rèm hoa chiếu lên sàn nhà, cũng in ra bóng của chiếc rèm hoa trên đấy, từ từ chuyển lên bàn, hoa tươi nở rộ hương thơm nồng nàn.
DTV
Mặt trời lên cao, Ninh Miễn nấu xong mì trường thọ, còn có món Dư Tương thích ăn, bày đầy cả bàn, vô cùng tráng lệ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Quà của em đâu?”
Dư Tương xòe tay ra.
Ninh Miễn vỗ vào bàn tay trống không của cô một cái, sau đó xoay người đi đến phòng ngủ phụ, lấy món quà đã được chuẩn bị sẵn ra.
“Anh nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra tặng em quà gì mới được, đây là áo lông vũ anh nhờ người mua bên nước ngoài, quần áo thời thượng ở Yến Thành chúng ta giờ anh cảm thấy không hợp với em, cái này nhẹ dễ mặc, em không thích rườm rà cũng không thích mặc quá nhiều quần áo, chắc chắn sẽ thích cái này.”
Món quà khác nữa là một chiếc bút máy: “Anh đã mua hai cây, y như nhau, có thể coi là đồ đôi.”
Họ dùng bút máy giống nhau, bắt đầu giống nhau, là một đôi, cũng mong mãi mãi là một đôi.
Dư Tương nhận lấy bút máy ngắm nghía, là bút máy Parker vô cùng đắt đỏ ở thời điểm hiện tại, nếu ai có một cây, tuyệt đối phải bảo quản thật kỹ, hai món quà chắc chắn phải tốn không ít tiền lương.
Có điều, Ninh Miễn trông có vẻ không hề để ý đến điều đó, anh chần chừ một lát: “Dư Tương, anh vẫn luôn cảm thấy phó thác tình cảm lên thế gian tầm thường là hành vi rất ngu xuẩn, con người mới là chủ thể nắm chắc tình cảm, anh không biết nói lời hoàn mỹ, chỉ muốn nói với em rằng, bất cứ lúc nào, tình cảm anh dành cho em đều sẽ không thay đổi, anh rất mong rằng em có thể vì những lời nói này của anh mà có một sinh nhật vui vẻ.”