Mục lục
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lấy được rồi sẽ không biết quý trọng. Trên phương diện tình cảm, Khương Duệ Quân chính là một đứa nhỏ chưa định tính tình. Lúc thật sự đi tới hôn nhân, cậu ta còn có thể tự quyết định được sao? Cũng không phải cô ta không biết kết quả.

Khương Duệ Quân không cam lòng: "Nhưng mà..."

DTV

"Anh Duệ Quân, anh đừng nói nữa, nói nhiều thêm là chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm được nữa đâu."

Bây giờ cô ta phải tránh xa Khương Duệ Quân ra. Lâm Táp đã rước lấy sự không vui từ người lớn rồi. Nếu cô ta còn mập mờ với Khương Duệ Quân nữa thì người nhà sẽ rất thất vọng. Không chiếm được mới là tốt nhất. Khương Duệ Quân sẽ không còn lý do để thiên vị Dư Tương nữa. Dư Tương... cũng sẽ không đắc ý được lâu đâu.

Khương Duệ Quân bực bội xoa trán, cuối cùng gượng cười với Dư Lộ một cái rồi xoay người rời khỏi nhà họ Bùi.

Hai người trong phòng mãi không có động tĩnh gì. Dư Lộ đứng đó chốc lát rồi nhấc chân đi tới vườn hoa tưới nước. Bùi Thừa Quang tránh bên cửa sổ phòng nghe xong bèn lặng lẽ chạy tới một căn phòng khác. Dư Tương còn đang đan áo len ở đó.

"Ê, em không tò mò bọn họ nói gì hả?"

Dư Tương phân tâm liếc cậu ta một cái đầy khinh bỉ: "Anh không đoán được không có nghĩa là em cũng không đoán được nhé. Vả lại, quan hệ giữa em và Dư Lộ cũng không thân, bây giờ đi nghe lén chẳng phải cô ta sẽ lại càng không vui sao?"

Nửa câu sau của cô khiến Bùi Thừa Quang rất ngạc nhiên: "Em... đúng là thật bình thản."

Dư Tương nhún nhún vai. Cô sẽ không giấu diếm điều gì. Vốn dĩ cô đã không định làm chị em tương thân tương ái với Dư Lộ rồi. So với việc cẩn thận che giấu tâm tư thì nói toạc ra chẳng phải vui hơn à? Còn có thể thiết lập một hình tượng ngay thẳng, giả heo ăn thịt hổ vân vân nữa. Cô tương đối am hiểu mấy thứ này.

Còn nữa, phí công nghe lén chẳng bằng đan áo len. Dù sao cô cũng đoán được trước kết cục rồi. Lúc này Dư Lộ sẽ không từ chối Khương Duệ Quân vì lo hình tượng sụp đổ. Cô ta chỉ dùng cách ám chỉ hạ đẳng với Khương Duệ Quân thôi. Bởi vì bà mẹ thân yêu của cậu ta đứng sau lưng xúi giục nên bọn họ mới không thể ở bên nhau. Thủ đoạn thượng đẳng gì thì chưa nói đến, chỉ cần uyển chuyển từ chối một cách nản lòng, tạm gác lại để ngày sau Khương Duệ Quân từ từ phát hiện rồi lại tiếc hận đau lòng là được rồi. Có lẽ cô ta còn có thể biến thành ánh trăng sáng không ai có thể chạm tới trong lòng cậu ta cũng nên.

Huống chi cô ta đã mất đi trợ lực ngoài ý muốn là Lâm Táp, việc này đủ để khiến Dư Lộ đau lòng rồi. Cô ta sẽ không ầm ĩ với Khương Duệ Quân nữa đâu. Ít nhất cũng phải thoải mái làm một cô gái hiểu chuyện để không khiến người lớn nhà họ Khương chán ghét thêm nữa.

Sự chán ghét này sẽ mang tới rất nhiều phiền phức. Nếu nhà họ Bùi và nhà họ Khương vì điều này mà bất hòa thì đó chắc chắn không phải là điều nhà họ Bùi muốn thấy. Ngay cả Dư Lộ cũng càng không muốn ông bà ngoại mất đi niềm vui. Nếu không thì cô ta cũng không cần nhiều lần mang các dạng hoa quả không trùng lặp trong không gian tới đây, còn phải vắt hết óc ra tùm lý do nữa.

Bùi Thừa Quang nhanh chóng chứng thực suy đoán của Dư Tương. Cậu ta khó hiểu hỏi: "Hoàn cảnh nhà chúng ta và nhà Duệ Quân cũng không khác nhau lắm, vì sao Lộ Lộ phải từ chối chứ? Từ chối một người tốt như vậy đúng là không nên."

Sinh viên tương lai rộng mở, hai nhà quen biết nhau, người phù hợp như vậy chỉ có một người.

"Em cũng không rõ."

"Ôi, chuyện yêu đương thật là phiền phức."

Dư Tương cười khúc khích: "Nói cứ như anh cũng có người yêu vậy á."

Bùi Thừa Quang bị đ.â.m trúng tim đen m.á.u chảy đầm đìa. Cậu ta hầm hừ gõ đầu cô một cái. Dư Tương không phục nên cầm cái cái áo len đang đan lên muốn báo thù. Hai người đánh nhau từ trong phòng ra tới phòng khách, mãi đến khi Dư Lộ đi vào khuyên can.

"Chị, anh, hai người đừng đánh nhau nữa, ai bị kim đan len chọc vào cũng sẽ bị thương đấy. Em nấu cơm cho hai người nhé, hai người muốn ăn cái gì?"

Bùi Thừa Quang cố ý nói: "Em xem Lộ Lộ trông giống con gái chưa kìa. Dư Tương, em bạo lực quá đi!"

Dư Tương trả về cho cậu ta một nụ cười hiền lành: "Bùi Thừa Quang, sau này anh đừng mơ em giới thiệu đối tượng cho anh nữa!"

"Ơ ơ ơ, đừng vậy mà! Em keo kiệt quá đi!"

Dư Lộ cười đi vào phòng bếp, đúng lúc che giấu sự vui sướng đang dâng lên trong lòng. Tình cảm nhiều năm giữa cô ta và anh họ không phải một Dư Tương đột nhiên nhảy ra có thể so sánh được. Tình cảm mấy ngày ngắn ngủi sao có thể so được với sự chán ghét ngày xưa được chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK