Mục lục
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cụ Ninh ngược lại liên tiếp nói: “Bà không quan trọng, công việc của các cháu mới quan trọng, bà ở đây có người chăm sóc rồi.”

Nhưng hai người vẫn ở bên bà thêm một đoạn thời gian, tuy bà cụ nói không cần, nhưng nhìn thấy họ ở trước mắt thì lại rất vui vẻ.

Về đến nhà Ninh Miễn trầm mặc hồi lâu, sắc mặt trịnh trọng lại có chút đau thương, anh kéo tay Dư Tương nói: “Có thể đứa nhỏ không đến cũng là để cho chúng ta đặt tâm tư lên người bà nội, bằng không rất có thể chúng ta sẽ lơ là bà nội, sẽ dành rất ít thời gian để ở bên cạnh bà.”

Nếu thật sự là như vậy, tương lai nhất định sẽ có rất nhiều tiếc nuối.

Dư Tương ôm lấy bả vai anh, không dám hỏi bà cụ Ninh có phải thật sự không tốt hay không, nhưng họ vẫn lựa chọn tiếp tục cuộc sống bình thường, những điều nên trải qua đều sẽ trải qua hết thảy, củi gạo mắm muối vui buồn hợp tan, hiện tại điều có thể làm đó chính là giảm thiểu sự tiếc nuối đến mức thấp nhất.

“Sẽ ổn thôi.”

Những lời này không biết là an ủi Ninh Miễn hay là an ủi chính mình.

Thời gian kế tiếp hai người thường xuyên đi đến thăm bà cụ Ninh, nhà họ Bùi cũng ở gần đó, Dư Tương có thể thuận đường đi đến thăm bà ngoại Lâm, năm đó bởi vì Bùi Thừa Hãn, bà ngoại Lâm cùng cả nhà con trai cả náo loạn đến mất hứng, nhưng bà chưa bao giờ trách Dư Tương không nhẫn nhục chịu đựng, vẫn yêu thương ôn hòa như cũ.

“Bà ngoại, bà phải thường xuyên đi kiểm tra thân thể nha.”

Bà ngoại Lâm cười hỏi: “Có phải là cảm thấy bà ngoại tuổi lớn rồi hay không?”

“Lời thật thì khó nghe, bà lớn tuổi rồi sức đề kháng không được tốt, nên kiểm tra nhiều hơn.”

“Được, bà biết rồi, các cháu cũng không cần có áp lực quá lớn, nghe người ta nói càng sốt ruột muốn có con, càng không mang thai được, các cháu cứ giữ tâm thái bình thường là được.”

Lỗ tai Dư Tương nóng lên: “Bà ngoại, chúng cháu không sốt ruột, ai nói chúng cháu sốt ruột?”

“Đúng đúng đúng, các cháu không sốt ruột, bà cũng không sốt ruột, chúng ta đều từ từ thôi.”

Nhưng mà về đến nhà, Dư Tương tính thời gian, chuẩn bị đi đến cửa hàng bách hóa để mua băng vệ sinh, lượng băng dự trữ không đủ, lại vừa vặn nhìn thấy băng vệ sinh trên thị trường được giảm giá, Dư Tương liền mua thêm hai gói, trên đường về thì đụng phải Chu Tư Vi, cô ấy cười nói:

“Em mua nhiều như vậy để làm gì? Là chuẩn bị dùng không hết chia cho chị sao?”

“A, sao chị lại nói như vậy? Em có mang thai đâu.”

DTV

“Cũng không chắc đâu nha, nói không chừng khi nào đó tới cũng nên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-570.html.]

Chu Tư Vi cũng chỉ thuận miệng nói, nhưng mà Dư Tương trở về nhà lại phát hiện Quyển Quyển một tấc cũng không rời tay cô, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

“Quyển Quyển, mày làm sao vậy, không đi tìm rùa nhỏ chơi sao?”

Quyển Quyển nghiêng đầu nhìn Dư Tương, hình như bộ dạng rất kỳ quái, nhưng vẫn không rời khỏi cô, kiên định giống như một chiến sĩ vậy.

Dư Tương khẽ động trong lòng, hình như hiểu được cái gì đó, không phải chứ?

- --

Thời buổi này vẫn chưa có que thử thai, Dư Tương tính toán, thời gian vẫn còn sớm nên cũng chưa rõ ràng, nhưng khi đi làm cô cũng đã có ý cẩn thận. Sau hai ngày bà dì vẫn luôn đúng hẹn chưa đến nên Ninh Miễn đã có một ít suy đoán.

Lần đầu tiên trong đời, một người luôn luôn bình tĩnh điềm đạm như anh đã luống cuống hốt hoảng hỏi: “Anh phải làm gì bây giờ?”

Trái lại Dư Tương rất vui vẻ: “Anh không phải làm gì cả, chỉ cần đợi thôi.”

"Sao cơ?"

"Sợ à?"

Ninh Miễn vuốt trán, bình tĩnh thừa nhận: "Đúng vậy."

Anh vốn cho rằng chuyện đó rất bình thường, chỉ cần hai người vui vẻ là được, nhưng khi đứa bé thật sự có thể đến, anh lại vô cùng sợ hãi. Ninh Miễn không hiểu cảm giác có con như thế nào, ban đêm anh ngẩn người nhìn chằm chằm phần bụng vẫn bằng phẳng như cũ của Dư Tương. Ngay ngày hôm sau, anh đến thư viện tìm những cuốn sách liên quan đến sản khoa, bà dì của Dư Tương đã trễ nửa tháng rồi nên cả hai người đều không thể ngồi yên được nữa.

Đi bệnh viện kiểm tra thôi!

Người kiểm tra và Dư Tương có quen biết nhau, họ là bạn học thời đại học, cũng cùng nhau du học về. Rất nhanh đã có kết quả, đúng thật là hai người đã có một đứa bé!

Một phôi thai nhỏ bé chỉ mới năm tuần tuổi.

Từ lúc Ninh Miễn ra khỏi bệnh viện, sắc mặt anh đã thay đổi, giống như từ đâu bắt trộm một con gấu trúc, cần phải đối xử hết sức cẩn thận với nó, anh còn không dám để cô lộ mặt trước mặt mọi người, sợ họ va phải bụng cô, không bình tĩnh chút nào.

Sau khi về nhà, Ninh Miễn gọi điện cho mấy người bạn học y khoa của mình.

Một nửa trong số họ đều ở Yến Thành, trước đây đã từng liên lạc, họ đều tò mò về lý do của cuộc điện thoại bất ngờ này.

"Vợ tôi đang mang thai nên có một số việc muốn nhờ cậu chỉ bảo."

Đối phương ở đầu dây bên kia không nhịn được cười: "Tự nhiên được ôm chân phật nha! Ninh Miễn, cậu cũng có ngày hôm nay!"

Ninh Miễn sờ sờ mũi: "Ai cũng khao khát tri thức mà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK