Nhưng thấy Lâm Bảo Chi cũng không quá vui vẻ, thậm chí còn cho biết tin: “Lộ Lộ vừa tới rồi lại đi rồi.”
“Bảo Chi, bà có ý gì?”
Lâm Bảo Chi mặc kệ ông: “Tôi không có ý gì cả, mấy ngày nay Dư Tương và Ninh Miễn bởi vì tôi mà tốn không ít tiền, chạy ngược chạy xuôi, tôi tính thử cũng ba mươi bốn mươi, đừng xa lánh con gái, ông bù cho Dư Tương 50 đi, tôi không thiếu tiền, đừng dùng của con cái nữa.”
“Cái này…”
Không phải Dư Kiến Kỳ không muốn đưa tiền, nhưng ông còn thiếu bạn thân 200 đồng, Lâm Bảo Chi lấy lại 200 đồng kia chưa đưa lại, ông chỉ còn tiền lương được phát mỗi tháng, giờ mà đưa tiền cho Dư Tương, thật sự ông không biết lấy đâu ra.
Dư Tương cười tủm tỉm duỗi tay: “Được rồi, cảm ơn cha trước, nhưng lòng hiếu thảo của con đối với mẹ không phải dùng tiền là có thể cân nhắc đâu ạ.”
Lâm Bảo Chi thấy Dư Kiến Kỳ bị chặn họng đến khó chịu, trong lòng cực kỳ thoải mái.
“Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi.”
Dư Tương đồng ý đi ra ngoài theo, lại còn ngoan ngoãn nói thay ông: “Sao nào? Con gái nhỏ nhà cha kiện cáo gì hả?”
DTV
Đầu tiên là Dư Kiến Kỳ nhíu mày, sau đó nói: “Không phải nó kiện cáo gì hết, vốn dĩ Lộ Lộ không vui nên nó không thể tới bệnh viện chăm sóc mẹ con được, con và Dư Uy là đàn anh đàn chị thì hỗ trợ chăm sóc mẹ con, chẳng lẽ các con cũng phải phân cao thấp trong chuyện này sao? Ngày thường cha cảm thấy Ninh Miễn rất chững chạc, sao nó lại mở miệng ra dạy dỗ Dư Lộ vậy?”
“Dư Lộ cho cha uống thuốc gì vậy?”
Lời Dư Tương nói đầy mỉa mai, năm ngày qua là cô và Dư Uy thay phiên nhau chăm mẹ, không hề chạm mặt với Dư Lộ, đến Lâm Bảo Chi cũng im bặt không nhắc tới Dư Lộ, thái độ bất cần vứt bỏ nhà mẹ đẻ của Dư Lộ đã quá rõ ràng, nhưng trong mắt Dư Kiến Kỳ, đứa con gái bé bỏng làm chuyện gì cũng bỏ thêm lự kính vào.
Nhưng dựa vào đâu mà anh chị phải nhường nó? Năm nó được sinh ra anh chị đâu đến tuyển chọn đâu?
Dư Kiến Kỳ ho khan một tiếng: “Cha đang nói chuyện chính sự với con, mọi người đều nói gia hòa thì vạn sự hưng, hai người các con đều đã kết hôn, nhưng con vẫn là chị, sao không nhường Dư Lộ chút đi?”
Tay Dư Tương ôm ngực, đây là tư thế phòng ngự, thoáng thấy Ninh Miễn mang theo hộp cơm lại đây thì không khách khí mở miệng cười nhạo: “Cha, lời này của cha là có ý gì? Đàn ông trên toàn thế giới này đều về phe Dư Lộ sao? Ninh Miễn là chồng con, anh ấy không đứng về phía con mới là chuyện lạ đó? Hơn nữa cha có biết đứa con gái châu báu của cha nói gì không? Nổ phát s.ú.n.g vào nhà người khác đó?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-338.html.]
“Cha…”
Dư Kiến Kỳ vì Lâm Bảo Chi nằm viện mà vội vàng kết thúc công tác trở về gấp, con gái lớn trong nhà chắc chắn có thể chăm sóc tốt vợ mình, khi Dư Lộ nói bị bệnh nên chưa tới chăm mẹ được, Dư Kiến Kỳ cảm thấy không có vấn đề gì hết, nhưng nó nhắc tới Ninh Miễn vì chuyện này mà trách cứ nó nên Dư Kiến Kỳ không vui.
“Nó nói gì vậy?”
Dư Tương lười cãi nhau với Dư Kiến Kỳ, thật sự cha cô như vậy thì không còn gì lạ nữa, với lại Dư Lộ chẳng có trình độ mách lẻo chút nào, đơn thuần là vì ghét bọn họ? Hay là muốn thảnh thơi hơn sau khi kết hôn?
“Con không muốn nói với cha nữa, đúng lúc Ninh Miễn tới, để anh ấy nói với cha đi.”
Lúc này Dư Kiến Kỳ mới chú ý tới Ninh Miễn đã nhanh chóng đến trước mặt, thái độ với con rể ôn hòa hơn rất nhiều.
“Tới rồi à?”
Ninh Miễn ấm áp gọi: “Cha.”
Dư Tương đón lấy hộp cơm nặng trĩu trong tay anh, giúp anh gánh vác bớt sức nặng, thuận tiện nói: “Đúng rồi, cha đang hỏi tội đó, anh nói rõ chuyện lần trước dạy dỗ Dư Lộ đi.”
Ninh Miễn rũ mắt nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng, nhìn cô tiến vào phòng bệnh mới chuyển hướng sang Dư Kiến Kỳ.
Sắc mặt Dư Kiến Kỳ thật sự không tốt, ông không có ý định gây mâu thuẫn với con rể, muốn dùng chuyện này để gác lại chuyện cũ, ông cười mỉa nói: “Hay là thôi đi, giữa người một nhà thì có chuyện gì được.”
Ninh Miễn hơi suy tư, cười điềm đạm nói: “Cha, cũng không phải chuyện lớn gì, Dư Lộ nói bóng gió với con là giao tình Dư Tương và người khác rất sâu đậm, con không có kiên nhẫn nghe nên nói nó vài câu, nếu cha cảm thấy chuyện này có gì không đúng thì cứ tới hỏi con, đừng làm khó Dư Tương.”
“Không phải…”
Dư Kiến Kỳ không còn lời gì để nói, căn bản lời Dư Lộ nói với ông không phải như vậy.
Ninh Miễn vẫn mỉm cười, có vẻ như không cảm thấy đang làm cha vợ khó coi, câu từ phát ra cũng rất cung kính: “Cha, con biết việc dạy dỗ Dư Lộ là chuyện của cha, con cũng không muốn làm thay việc người khác, nhưng Dư Tương khá tốt, cô ấy có gì không đúng, sau này cha cứ nói với con là được.”
Ý là đang nói Dư Lộ không gia giáo, mà Dư Tương đã không thuộc trong phạm vi quản giáo của Dư Kiến Kỳ nữa, lời Ninh Miễn nói căn bản không đặt người cha vợ Dư Kiến Kỳ này vào mắt, dáng vẻ không khác gì Dư Tương dỗi Dư Kiến Kỳ.