Mục lục
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, cháu trai Trình gia không muốn bóc hạt dưa nữa, đưa hạt dưa cho trưởng phòng Trình: “Ông nội, bóc!”

Trưởng phòng Trình cười ha hả đặt điếu thuốc xuống bóc hạt dưa cho cậu bé, Dư Tương nhân cơ hội này siết c.h.ặ.t t.a.y Ninh Miễn, hai người thuận lợi cáo từ.

Ra khỏi Trình gia, Dư Tương hít mấy hơi không khí trong lành thật mạnh, nhỏ giọng nói: “Về sau em không bao giờ muốn đến nhà ông ấy nữa, ngồi mười phút tổn thọ mất nửa năm.”

Ninh Miễn ngẩn ra, ý thức được cô đang nói cái gì thì khẽ gật đầu.

“Về sau có thể không có chuyện gì cũng gặp lại.”

“Đúng vậy, tất cả mọi người đều đang sống một cuộc sống bình thường.”

Dư Tương tự nghĩ đã nêu lên đúng chỗ, sau khi về nhà liền đi thẳng vào phòng ngủ chính nằm một chút, chiếc giường lớn như vậy đều tùy ý cô lăn qua lăn lại, thật thoải mái!

Ninh Miễn đi vào phòng ngủ thứ hai, nhìn căn phòng trống rỗng không giường ngủ thì yên lặng không nói gì, tiêu sái đến cửa phòng ngủ chính, liền nhìn thấy bộ dáng nhảy nhót của cô, nhíu mày gõ cửa.

Dư Tương nằm ở trên giường ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy?”

“Anh tìm chăn bông và đệm chăn, chiếu trải giường.”

“Quên đi, em giúp anh!”

Dư Tương nhảy dựng lên, mở tủ quần áo, ôm chăn mới cùng những đồ vật linh tích khác ra ngoài, đầu tiên Ninh Miễn ôm ga giường sang chiếc giường thứ hai để trải lên, cô đi tới, hai người hợp lực căng ga trải giường, để chăn và gối lên, rất nhanh đã xếp xong, chỉ có điều một giường một bàn có vẻ hơi đơn giản chút xíu.

Chà, căn phòng mà cô được phân công thực hiện kết quả lại không tốt lắm, Dư Tương có chút áy náy: “Nếu không anh ngủ ở phòng ngủ chính đi, em ở đâu cũng được.”

“Không cần, chỉ là một nơi để ngủ thôi, anh không chọn cái này, nhưng quần áo của anh còn để ở tủ quần áo trong phòng của em, anh sợ để chúng ở đây ——”

“Em hiểu rồi, nếu có người đến căn phòng này thì đã quá muộn để giả vờ!”

Ninh Miễn gật đầu.

Đêm đầu tiên ở nhà mới khá yên tĩnh, Dư Tương độc chiếm chiếc giường lớn, ngủ một giấc thoải mái đến khó tin, nhưng Ninh Miễn ngăn cách bởi một bức tường lại tròn mắt, không hề buồn ngủ một chút nào, cũng chẳng nghe thấy động tĩnh cách vách, anh trở mình, thở ra một hơi thật dài.

“Quên đi.”

Anh nói trong lòng.

Một đêm vô sự, nhưng sáng sớm ngày hôm sau Dư Tương bị Ninh Miễn đánh thức, cô mơ mơ màng màng đứng lên mở cửa, sau đó trở về bổ nhào vào đống chăn trên giường, ở chung lâu như vậy, trong tiềm thức hai người đã không có cách biệt nam nữ, yên tâm nhắm mắt lại.

Ninh Miễn không nói gì, mở tủ quần áo ra tìm đồ mình phải mặc, quay đầu lại thấy cô vẫn không có phản ứng gì.

“Dư Tương?”

“Làm sao vậy?”

DTV

“Em phải rời giường đi, nơi này hơi xa trường học của em, chúng ta còn phải ăn sáng nữa, có khi em sẽ muộn mất.”

Dư Tương giật mình tỉnh giấc, tối hôm qua khi ngủ cô kéo rèm, ngủ đặc biệt yên ổn, trực tiếp quên mất việc chuyển nhà, còn tưởng rằng hôm nay là ngày Chủ nhật.

“Mấy giờ rồi?”

“Bảy giờ mười.”

Anh ôm quần áo đi vào phòng ngủ thứ hai, khi đi ra khỏi cửa thì bật cười lắc đầu.

Dư Tương lưu luyến xuống giường, chờ cô thay xong quần áo mới vội vàng đi rửa mặt, còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng truyền đến từ phòng bếp, Ninh Miễn đang nấu cơm sao?!

Giỏi quá!

Dư Tương cắn răng đi vào phòng bếp, Ninh Miễn đã thu dọn sạch sẽ, hấp mấy cái bánh bao của dì Hạnh làm, bưng một đĩa trứng chiên ra, mùi hương không ổn lắm, nụ cười có chút bất đắc dĩ.

“Để anh thử lại lần nữa, em đi rửa mặt trước đi.”

“Ngô xem trọng lý!”

Em xem trọng anh.

Dư Tương nói xong những lời này liền yên tâm rời đi, Ninh Miễn nhướng mày bất đắc dĩ, nhìn cô rời đi.

Hai người cùng ăn sáng, bánh bao và trứng chiên, canh nấu trứng, vội vàng lại phong phú, Dư Tương yên lặng an ủi chính mình, tốt xấu gì cũng sắp nghỉ đông rồi, đến lúc đó sẽ thoải mái hơn một chút.

Ăn sáng xong, Dư Tương ra khỏi nhà đi đến trường học, Ninh Miễn tới viện thiết kế, rất nhiều người lục tục đi ra từ trong viện, mỗi người đều đạp xe, rất náo nhiệt.

Hai người một trước một sau đi đến cửa lớn chúc viện, gặp Trình Tú Tư đang đẩy xe đạp trở về, nhìn thấy bọn họ, Trình Tú Tư nhiệt tình cười cười.

“Chị dâu, anh Ninh, hai người đi làm sao?”

Dư Tương cười nói: “Chị đến trường học, tại sao em đã trở về rồi?”

Trình Tú Tư chỉ chỉ vào lốp sau xe đạp: “Bị thủy tinh làm hỏng mà chưa kịp sửa, trước tiên em cứ đưa về nhà đã.”

“Vậy em đi làm như thế nào?”

“Lát nữa đi xe buýt vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK