Hai chị em nhà họ Diêu đều xui xẻo, theo sau là Diêu Kiến Phương, cô ta uống rượu không giỏi, do dự không biết nên uống tiếp không, đưa mắt nhìn Bùi Thừa Hãn và người em trai không biết uống rượu, Bùi Thừa Hãn căn bản là không thèm để ý.
Dư Tương bèn giúp cô ta coi như trả nợ tình người: “Em uống thay chị Phương lần này, cảm ơn chị giảng bài cho em.”
Nói xong, cô nốc hết cần nửa li, Diêu Kiến Phương rất cảm kích.
Đến lượt tiếp theo, Lâm Táp uống rượu vì lắc phải số lẻ, còn Bùi Thừa Quang cũng phải uống rượu theo số lẻ.
Khương Duệ Quân hả hê: "Tương Tương này, tôi nghĩ mấy người bên này đều mang mệnh lắc phải lẻ đó."
Dư Tương nheo mắt nhìn cậu ta, cầm con xúc xắc và lắc nó trong lòng bàn tay, ném nó lên bàn và nhìn thấy hai chấm đỏ: "Khương Duệ Quân, uống đi."
Khương Duệ Quân không thể tin vào mắt mình: "Cái này còn thiên lý không vậy má!
"Ahihi, đây là thiên lý sáng tỏ rồi nhá, nốc nhanh lên!”
Khương Duệ Quân phải uống nó một cách bực bội.
Trò chơi tiếp tục, Bùi Thừa Hãn uống theo số lẻ, Dư Lộ được miễn uống theo số chẵn, nhưng Bùi Thừa Hãn đề nghị thay đổi quy tắc, người không muốn uống rượu có thể kể chuyện cười hoặc chuyện xưa.
DTV
"Chúng qua quan trọng vẫn là phải vui đúng không Tương Tương, em thấy sao?”
Dư Tương khoát khoát tay: "Em không phản đối, anh họ biết quan tâm thật chứ, khó trách mọi người đều thích anh.”
Bùi Thừa Hãn cười cười, tán đồng lời trêu chọc này của cô.
Trò chơi tiếp tục, Khương Duệ Quân thua hai lần liên tiếp, lần sau cùng còn run tay đánh rơi chén rượu, Ninh Miễn thua một lần.
Dư Tương ngoài thay thế Diêu Kiến Phương uống ra thì toàn thắng hết, Lâm Táp lần nào cũng thua thảm bại, Dư Lộ cũng uống một lần, khi bảo mẫu mang cho Khương Duệ Quân một chén rượu sạch, thì cũng đến lượt Dư Tương lại chơi xúc xắc.
Lúc này, Dư Lộ cầm lấy cốc rượu, chủ động rót cho Khương Duệ Quân một ly rượu, nhìn dòng rượu trắng cứ thế tuôn ra lấp đầy ly rượu không, ngón tay của cô khẽ rung rung, có một chút bột mịn khẽ rơi vào trong ly rượu, trong nháy mắt hòa vào với nhau.
Sau đó cô đặt chai rượu xuống, mím môi cười với Khương Duệ Quân, Khương Duệ Quân đột nhiên cảm thấy cuộc đời như vậy đủ hạnh phúc rồi.
Cậu ta cầm lấy ly rượu đặt lên tay phải, hài lòng nói: “Cảm ơn Lộ Lộ. "
Lộ Lộ nhất định có tình cảm với mình, nhưng cô ấy ngại thừa nhận điều đó, nếu không cô ấy đã không cố thi vào Dạ đại, càng không thể rót rượu cho cậu ta.
Dư Lộ khẽ gẩy gẩy đầu ngón tay, mỉm cười và lắc đầu tỏ ý không có gì.
Đằng này, Dư Tương lại thắng khi chơi xúc xắc, nhìn hai viên xúc xắc, cô tự hỏi có phải hệ thống Trường Phong đã phù hộ cho mình may mắn hay không, nhưng vẫn rất vui vì không uống rượu, vì vậy cô đã chuyền xúc xắc cho người tiếp theo.
Bùi Thừa Hãn cầm xúc xắc, thấy hai người bên này nhìn nhau, trong lòng vô cùng chua xót, tùy ý lắc ra một số lẻ, yên lặng uống, Dư Lộ tung xúc xắc được số chẵn.
Khương Duệ Quân nóng lòng muốn uống hết chén rượu cô ta rót này, cầm xúc xắc tung, nhưng lại là một con số chẵn.
"Hả?" Không cần uống nữa sao?”
Bùi Thừa Quang nói đùa: "Còn phải chờ uống nữa đấy, chơi tiếp đi."
Xúc xắc sau đó quay xuống, trong mắt Dư Lộ thoáng qua vẻ hối hận, đến lượt Diêu Kiến Phương tung xúc xắc, cô ta xem giờ rồi đứng dậy nói: “Em về nhà lấy chút đồ, mọi người cứ chơi tiếp đi.”
Bùi Thừa Hãn vội vàng hỏi: “Hay anh về lấy đồ cùng em nhé, ngoài trời sắp tối mịt rồi!”
Dư Lộ cười nhạt: “Không, em về là để lấy thuốc cho bà ấy mà, thuốc đau cột sống của bà không được ngưng ngày nào, nếu không lúc ngủ sẽ khó chịu.”
“Ừ, vậy em đi lấy đi.”
Bùi Thừa Quang nghe thấy vậy rung động không ngớt, ánh mắt luôn nhìn theo bóng hình nhẹ nhàng thoát tục của Dư Lộ, Lộ Lộ luôn như vậy đấy, là một người hiếu thuận, khiến người ta hợp ý.
Trò chơi trên bàn vẫn tiếp tục, Bùi Thừa Quang nhận thấy Khương Duệ Quân đang mơ màng như trên mây liền quay đầu san hỏi Dư Tương: “Thằng này có phải uống say lú rồi không? Sao cứ ngồi cười như ngu vậy chứ?”
Dư Tương nhún vai: "Có lẽ rượu không say mà người tự say đấy!”
Nói không chừng cậu ta có tiềm năng làm trai đểu si tình ấy chứ! Đến lúc đó thì thôi cô cũng bai mà chạy xa.
Trò chơi vẫn đang tiếp tục, phiên này đến lượt Bùi Thừa Quang uống theo số lẻ, nhưng chai rượu đã cạn, Khương Duệ Quân vui vẻ đi lấy rượu, quay lại chuẩn bị rượu chưa mở nắp, nhưng lại nhìn chằm chằm vào chai rỗng và mơ màng, đây là lần đầu tiên Dư Lộ rót rượu cho cậu ta, cậy ta có thể giữ cái chai đó để cất giữ không?
Ninh Miễn cau mày nhìn cậu ta, mọi người trong bàn đều nhìn chằm chằm vào Khương Duệ Quân đang đờ ra, anh không thể không vỗ vai Khương Duệ Quân một cái nói: "Duệ Quân, tỉnh táo lại đi— "