Mục lục
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Cầm Vận thấy có một đứa con dâu hiểu chuyện như vậy đúng là nhà mình có phúc, người như họ cưới phải con dâu hỗn tạp vô số kể, gặp chuyện gì khó khăn thì sẽ đau đầu đây.

Ninh Miễn nhíu mày: “Con sẽ xem như mẹ đang khen con.”

Vợ là do anh cưới về mà.

Chu Cầm Vận không chịu nổi nữa, rất muốn đá anh ra ngoài, người đang đắc ý khoe khoang đây là con của bà sao?”

“Cút cút cút đi, đi với vợ con đi!”

Ninh Miễn cười nhạt, ung dung thong thả bỏ đi.

Buổi tối, Lâm Bảo Chi gọi điện thoại đến bảo Dư Tương và Ninh Miễn qua đó một chuyến, nói là muốn gặp mặt người nhà họ Ninh để giải quyết cho xong chuyện ngày cưới của hai người.

“Ninh Miễn, anh có thời gian không?”

Ninh Miễn chau mày: “Em không muốn anh qua đó sao?”

Dư Tương nấc cụt: “Em sợ phải xã giao nên không rời đi được, một mình em qua đó cũng được mà.”

Nói xong thì nấc cụt không ngừng, Ninh Miễn không nhịn được cười nên đã rót cho cô một ly nước.

Dư Tương thấy kỳ lạ, bởi vì gần đây Ninh Miễn cứ kỳ lạ thế nào ấy, dịu dàng đến quá đáng.

Ninh Miễn phát hiện ánh mắt đôi lúc sẽ dò xét của cô, khóe miệng nhếch lên, nhưng cuối cùng vẫn không đợi được vấn đề của cô.

Sáng mùng bốn, hai người xuất phát từ nhà họ Ninh đến nhà họ Dư, vẫn mang theo quà cáp, họ đến khá sớm, lúc đến nhà họ Hứa vẫn chưa đến, chỉ có một mình Dư Uy nháy mắt với Dư Tương.

Dư Tương biết rõ còn hỏi: “Anh à, mắt anh bị sao vậy?”

Câu hỏi này đã thu hút sự chú ý của Lâm Bảo Chi.

Dư Uy liều mạng nháy mắt, chột dạ nói: “Chỉ là hôm qua anh ngủ không được ngon nên mí mắt cứ giật mãi.”

Lâm Bảo Chi tức giận lầm bầm: “Vốn đã không ai cần rồi, con đừng làm những thứ quỷ quái này nữa, lỡ như không ai nhìn trúng con thì sẽ có lúc hối hận đấy.”

Dư Tương không hề tiết lộ chuyện của Dư Uy và Lạc Hải Đường sớm đã nảy sinh tình cảm với nhau mà hỏi: “Mẹ, mẹ tức giận như vậy là vì ai chứ? Gặp nhà thông gia không phải là chuyện vui sao?”

“Không có gì.”

Dư Tương không tin, sợ Lâm Bảo chi không chịu nói lời thật lòng trước mặt con rể nên đã kéo bà ra phòng nhỏ để nói chuyện.

Dư Kiến Kỳ không tán thành với hành động này của cô cho lắm nên đã giải thích với con rể: “Dư Tương hơi nhỏ nhen một tí, dường như hai người họ chỉ thích nói nhỏ với nhau thôi.”

Chỉ là cố ý tránh mặt Ninh Miễn, không thỏa đáng.

Ninh Miễn hơi nhíu mày, bình thản đáp lại: “Không sao đâu, cũng có lúc Dư Tương với mẹ và bà nội con cũng như vậy, nhưng lại nói chỉ là chuyện nhỏ.”

Trong lời nói của anh chất chứa sự bảo vệ nhưng lại không hề chống đối lại cha vợ.

Dư Kiến Kỳ không hiểu, chỉ cảm thấy Dư Tương ở nhà họ Ninh sống không tệ, cười rồi nói chủ đề khác với con rể.

Ngược lại là Dư Tương, cô nhìn cha mình với ánh mắt kỳ lạ, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Trong phòng ngủ, Lâm Bảo Chi nói hết những chuyện không thoải mái ra, thì ra mùng hai tết Dư Lộ được bố mẹ Hứa Chấn Uyên sắp xếp đến nhà làm khách, cả một ngày mùng ba Dư Lộ đều bận chăm sóc mẹ chồng tương lai, còn hôm nay thì sao, cũng vội vàng qua đó sắp xếp, nói là sợ không được lễ phép.

“Con nói xem nhà chúng ta kém nhà Hứa Chấn Uyên chỗ nào? Còn việc bắt kịp ---”

Chuyện liên quan đến con gái ruột Lâm Bảo Chi rất thận trọng, không nói toẹt ra, nhưng dụng ý trong lời nói lại rõ ràng.

Dư Tương cảm thấy buồn cười, có thể khiến Lâm Bảo Chi phàn nàn với cô vậy sự tích cực của Dư Lộ dành cho nhà mẹ chồng tương lai đã quá đáng đến một mức độ nhất định nào đó rồi.

“Mẹ, có thể là do Dư Lộ quá thích Hứa Chấn Uyên, mẹ tức giận chuyện này làm gì, không phải rất hài lòng với người ta sao?”

Lâm Bảo Chi căm phẫn nói: “Con gái mẹ nuôi biết bao nhiêu năm nhưng lại chưa từng chu đáo với mẹ đến vậy, mẹ không tức ai tức đây? Thêm nào đó nó lại tích cực đến thế, không sợ người ta xem là trò cười sao? Không sợ người ta khinh thường nó sao? Không phải mẹ xem thường người nông thôn nhưng mẹ…”

Bà muốn nói rồi lại thôi một lúc lâu, cuối cùng đánh trống lảng đi: “Tương Tương, rốt cuộc người nhà họ Hứa như thế nào?”

Dư Tương suy nghĩ một lúc: “Không khác gì với các gia đình nông thôn khác, rất khách sáo chăm sóc những người có tri thức như chúng ta, rất chất phác, nhưng lúc đó nhà chúng ta không ở lại nhà họ, không tiếp xúc lâu dài nên con cũng không biết rõ cuộc sống bình thường của họ thế nào nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK