Mục lục
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Tương nói với vẻ nghi ngờ khó hiểu: "Ngay cả cậu cũng không phát hiện ra được chuyện gì thì sao tôi biết phải làm gì chứ?"

Trường Phong: "Thế nên phải đi từng bước một. Chúng ta vẫn còn thời gian mà. Cô yên tâm đi, nhiệm vụ này tôi sẽ không thúc giục cô đâu."

"Được rồi, tôi sẽ cố gắng."

Trường Phong rất ân cần cắt đứt cuộc trò chuyện ngay. Bởi vì Ninh Miễn đã về càng ngày càng gần nhà rồi, còn cầm theo một lọ nước tương nữa. Bữa cơm chiều nhanh chóng được chuẩn bị xong. Bầu không khí giữa hai người đã khôi phục lại như lúc ban đầu, không ai đề cập đến Kỳ Thao chướng mắt nữa.

Lúc xào rau, Dư Tương xoay người lại lấy củ gừng trên mặt đất, sợi dây chuyền trượt từ trong áo ra theo động tác của cô, cái móc treo bỗng nhiên lỏng ra khiến sợi dây chuyền rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng lạch cạch.

"Sao thế?"

"Cái móc treo bị mở."

Dư Tương nhặt sợi dây chuyền lên đặt trong lòng bàn tay, bỗng nhiên cô cảm thấy rất tò mò: "Ngay cả anh cũng không phân biệt được sợi dây chuyền này làm từ chất liệu gỗ gì sao? Anh nói xem nếu em đặt nó lên bàn nướng thì sẽ thế nào nhỉ?"

Nhất thời Ninh Miễn chưa phản ứng lại được với câu hỏi bất ngờ này của cô. Anh buồn bực hỏi: "Cháy hỏng thì làm sao bây giờ? Chẳng phải em thích nó lắm à?"

"Em muốn biết xem thế nào thôi."

"Vậy em có hối hận không?"

"Chỉ là nhặt được dưới đất thôi, có gì mà phải hối hận chứ?"

Dư Tương muốn thử một lần xem Trường Phong sẽ như thế nào nếu không có môi trường ký gửi. Cô cầm sợi dây chuyền trong tay, nóng lòng muốn thử đưa nó lại gần ngọn lửa xem sao. Kết quả là còn chưa đụng được tới ngọn lửa, tay cô đã bị Ninh Miễn túm lại, còn lấy mất sợi dây chuyền đi.

"Không sợ lửa l.i.ế.m vào cái móng vuốt nhỏ của em à?"

"Tay anh mới là móng vuốt ấy."

Ninh Miễn cười cười, tay của một con hồ ly nhỏ không phải móng vuốt nhỏ thì là gì?

"Để anh làm cho."

Dư Tương nghĩ thấy cũng đúng nên yên tâm đứng sang một bên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-467.html.]

Kết quả là lúc sợi dây chuyền sắp chạm vào ngọn lửa, Ninh Miễn hơi không chắc chắn lắm: "Em thật sự muốn để anh đốt nó à? Sau này mà hối hận khóc lóc cũng chưa chắc anh có thể tìm được ra một sợi giống hệt vậy cho em đâu."

"Em sẽ không khóc."

Dù sao thì cô cũng không mong chờ có thể làm cho cái thứ này c.h.ế.t cháy ngay được.

Ninh Miễn yên tâm to gan dùng đũa gắp sợi dây chuyền lên đưa lên lửa đốt ba năm giây. Sợ Dư Tương hối hận nên anh nhanh chóng rụt sợi dây chuyền lại.

Dư Tương hơi buồn cười: "Lúc anh chơi mấy thứ đồ cổ kia có thấy để ý vậy đâu."

"Bởi vì đây là đồ của em. Ồ, em xem này."

Sợi dây chuyền này không phải ngọc lục bảo cũng không phải kim cương. Thế mà sau khi cho vào lửa đốt nó vẫn bình yên vô sự. Trừ việc bản thể sợi dây chuyền hơi nóng lên ra thì cơ bản nó chẳng hề thay đổi gì cả. Nói cách khác là không đốt nổi thứ này.

Lúc sợi dây chuyền bị đốt, Dư Tương không hề cảm thấy có cảm giác không thoải mái gì.

"Em còn muốn đốt tiếp nữa không?"

"Thôi bỏ đi."

Ninh Miễn nghe theo cô, sau khi rụt sợi dây chuyền về thì đi xào rau tiếp. Toàn bộ quá trình trông anh vẫn rất bình tĩnh, cũng không hỏi nguyên nhân vì sao cô lại muốn đốt dây chuyền.

Sau khi ăn xong, Ninh Miễn đi tắm, Dư Tương ngồi trên sô pha ngắm nghía sợi dây chuyền. Lúc ấy cô có nhỏ m.á.u lên nhưng nó không hề hấp thụ giọt m.á.u kia. Nếu sợi dây chuyền này không có mối liên hệ nào với cô thì tức là người có thể khống chế nó chính là Trường Phong đang sống nhờ bên trong.

DTV

Mới vừa rồi khi Ninh Miễn dùng lửa đốt, sợi dây chuyền không có phản ứng gì. Điều này đã chứng minh rằng lúc ở trong tay Ninh Miễn, đúng là Trường Phong không thể cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra thật.

Dư Tương đổi sang một tư thế thoải mái ngồi phịch trên sô pha. Cô cầm sợi dây chuyền lên đặt dưới ngọn đèn, rất hiếm khi nghiêm túc quan sát nó.

Từ lần bị Dư Lộ đặt bẫy kia, cô đã bắt đầu nghi ngờ Trường Phong. Rõ ràng là cô không hề cho chút thuốc nào vào mồm nhưng lại có cảm giác khác thường không thể giải thích được. Sau đó thứ thuốc đó được đưa đi phân tích thành phần thì phát hiện ra chỉ mỗi tiếp xúc da thịt sẽ không sinh ra phản ứng. Khả năng duy nhất là có người dùng năng lực siêu nhiên để động tay động chân.

Mà xung quanh đây người duy nhất có thể làm điều này chỉ có Trường Phong mà thôi.

Hơn nữa Dư Tương đã hợp tác với Trường Phong một thời gian dài. Trường Phong không đến mức không biết tính tình thật của cô. Thế mà cậu ta còn hết lần này đến lần khác thúc giục cô thích và đáp lại tình cảm của Ninh Miễn. Chẳng lẽ cậu ta không biết như vậy sẽ khiến người khác phản cảm sao?

Những gì cô đoán lúc trước cũng không hề sai. Cô mới là số kiếp của Ninh Miễn, là Trường Phong muốn để cô trở thành số kiếp trong vô thức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK