Ninh Miễn mỉm cười: “Đúng lúc thôi.”
Thật ra con cá này không phải anh mua, mà là gặp Khương Duệ Quân trên đường, vận may của cậu ta rất tốt, câu được ba con cá nên chia cho anh một con, nhưng không cần phải giải thích quá nhiều với người ngoài.
Trình Tú Tư cũng dừng xe đạp gọi cha mẹ, nhẹ nhàng kêu anh Ninh.
Bọn họ cùng nhau lên lầu, bà Trình dắt cháu trai, chủ nhiệm Trình cùng Ninh Miễn đi ở đằng trước, mùi hương xương sườn hầm bay khắp hành lang, khiến ai ngửi thấy cũng cảm thấy thèm thuồng.
Chủ nhiệm Trình vui đùa nói: “Nhà ai nấu vậy, thơm c.h.ế.t người rồi!”
Trong lòng bà Trình biết rõ, liếc mắt nhìn Ninh Miễn không nói gì, bà nhớ đến chuyện sáng nay ra ngoài mua đồ ăn, hình như gặp Ninh Miễn trở về, nghiêng đầu nhìn thấy con gái nhà mình trốn tránh muốn nhìn Ninh Miễn lại không dám nhìn, trong lòng chua xót, thổi qua rất nhiều ý niệm phức tạp.
Tới tầng 3, Ninh Miễn đứng trước cửa nhà mình tiễn bọn họ đi lên trước, người nhà họ Trình đi lên tầng 4, anh mới gõ cửa.
Dư Tương nhảy nhót tới mở cửa, đẩy cửa ra, mùi hương ập vào mặt.
“Anh về rồi?”
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nét mặt vui cười của cô như hoa.
Ninh Miễn rầu rĩ không vui cả ngày vào giờ phút này đã bị cuốn đi hết, mặt mày hiện lên ý cười ôn hòa: “Ừm, em làm gì vậy?”
“Hầm xương sườn! Có phải rất thơm không!”
“Rất thơm!”
Cuộc đối thoại của cặp vợ chồng son cạnh cửa nhẹ nhàng lượn lờ truyền vào tai bốn người đang đi cầu thang, chủ nhiệm Trình nhíu mày, đáy mắt hiện lên sự nghi hoặc, ông nghe được thông tin không phải nói hai người này kết hôn giả à, sao nghe có vẻ cảm tình không tồi nhỉ.
Trong mắt Trình Tú Tư chứa đầy sự hâm mộ, không dám quay đầu nhìn xuống ánh đèn ấm áp trong nhà của bọn họ, trong lỗ tai đều là lời nói ôn nhu của Ninh Miễn, những lời khiến lòng cô tràn đầy sự không cam lòng cùng ghen ghét.
Dưới lầu.
Dư Tương chọc chọc con cá trắm còn sống, hâm mộ nói: “Vận may của Khương Duệ Quân thật tốt, anh mua của cậu ta?”
Ninh Miễn bật cười: “Cậu ta không chịu lấy tiền, nói là hôm nào tới nhà chúng ta ăn cơm.”
“Được đó.”
Dư Tương đến phòng bếp dọn đồ ăn ra, thuận tiện khoe với Ninh Miễn mấy cái bánh bao cô hấp, cái nào cũng mềm, da mỏng nhân nhiều, mùi thơm tứ phía.
“Thế nào? Sau này buổi sáng tiếp tục ăn bánh bao chứ?”
Ninh Miễn rất nhanh hiểu được ẩn ý của cô: “Được, lát nữa anh sẽ hấp lại cho vào nồi, em rời giường có thể ăn ngay, nếu không có chuyện gì anh sẽ không quấy rầy giấc ngủ nướng của em.”
Dư Tương giơ tay vẫy vẫy: “Hợp tác vui vẻ!”
Tỉnh dậy có thể ăn bữa ăn nóng hổi, quả thực không thể thoải mái hơn.
Ninh Miễn cũng nâng tay lên, còn tưởng rằng cô muốn đập tay với mình, nhưng khi anh nâng tay lên, Dư Tương đúng lúc buông xuống, hai người đều trượt, anh theo thế đó gắp xương sườn hầm lên, ma xui quỷ khiến ăn một miếng, rất ngon.
“Đúng rồi, muốn ăn cá như thế nào?”
Ninh Miễn tùy ý nói: “Xem ý của em.”
Dư Tương buột miệng thốt ra: “Em muốn ăn cá hầm ớt, nhưng sẽ cay một chút, anh có thể chịu nổi không?”
Cô còn nhớ lần đầu tiên ăn đồ nướng BBQ, Khương Duệ Quân nói anh không thích ăn cay.
Ninh Miễn rũ mắt cười nói: “Em muốn ăn sao thì làm đi, anh có thể ăn thử chút.”
“Được đó.”
Dư Tương không nhịn được khen Ninh Miễn rất có tinh thần hợp tác, nếu không bị cốt truyện hạn chế, đúng là nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình sau khi kết hôn!
Ninh Miễn bị cô nhìn có chút kỳ quái, ngước mắt nhìn qua hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy anh rất đẹp!”
“Khụ ——”
Ninh Miễn thiếu chút nữa bị một miếng khoai tây hầm đến mềm làm cho mắc nghẹn.
Dư Tương giống như chuộc tội đưa qua một ly nước, xin tha thứ nói: “Em không phải cố ý nói những lời này lúc anh đang ăn cơm, nhưng điều em nói là sự thật.”
Trong ánh mắt cô đều tràn ngập ý cười bướng bỉnh và tò mò, rõ ràng là đang vui sướng khi người gặp họa trước tình huống lúc này của anh.
Nhưng Ninh Miễn không tức giận, mím môi nói: “Em ăn đi, nói không chừng anh cũng sẽ chọn một thời điểm hù dọa em.”
Dư Tương sửng sốt, thè lưỡi: “Bây giờ anh đã bị dọa.”
Anh có thể nói như thế nào nữa?
Cảm giác nói cái gì cũng không dọa được cô.
Ninh Miễn siết chặt chiếc đũa trong tay, đạm đạm cười: “Được rồi, ăn cơm đi.”
“Ờ, em còn để lại một đống nồi niêu xoong chảo chờ anh rửa đó.”
“—— Được.”
Ninh Miễn trầm mặc một lát mới trả lời, thoáng nhìn vẻ mặt nghiêm túc ăn cơm của cô, cô không phải nói giỡn, rõ ràng rất nghiêm túc.
Một người lười biếng phân chia công việc nấu cơm rửa chén, sẽ có thể cống hiến cả cuộc đời mình vì tình yêu hão huyền, cảm tình vô vọng hay không?
Ai lại vô dục vô cầu với hôn nhân đến loại tình trạng này, mình khác gì với người khác chứ?
Dư Tương, em căn bản không thích anh, đúng không?