Không tự nhiên quay đầu lại nhìn dung nhan lúc ngủ của cô, vẫn thế, không tim không phổi.
Ninh Miễn im lặng ngắm một lát rồi xoay người rời đi, khép cửa phòng, thu dọn thỏa đáng trước khi đi làm, đóng cửa lớn, đi ra ngoài.
Đón gió lạnh và ánh mặt trời đạp xe đi, sắc mặt Ninh Miễn vẫn như thường, cũng gật đầu chào hỏi với người quen, gương mặt cô vẫn ẩn chứa trong tim, còn có một suy nghĩ.
Người lưỡng lự không nên chỉ có một mình anh, dựa vào đâu lại trêu chọc anh thế này?
…
Chú chó Quyển Quyển lúc được đón đến nhà mới thì vui vẻ, bắt mắt, người trong khu không nuôi chó nhà nhiều, đôi lúc sẽ có chó hoang đến đi loạn, giống chó ngoại như Quyển Quyền càng không hay gặp, hôm dẫn về dẫn đến rất nhiều ánh mắt thèm thuồng của trẻ con.
Cũng có người sợ hãi, chó lớn như vậy đừng thả ra ngoài cắn người đó!
Bà Lý tặc lưỡi ngạc nhiên: “Chú chó này của các con mỗi ngày cho ăn gì đấy? Cường tráng thế này nấu chắc được cả nồi thịt nhỉ?”
Dư Tương cười hì hì nói: “Bác gái, nhà tụi con nuôi không phải chó thịt, mới không nỡ ăn thịt đó, thằng trộm chó nào dám có suy nghĩ bắt chó nhà con, con c.h.ặ.t t.a.y hắn!”
Cô vợ trẻ nhẹ nhàng tùy ý nói ra lời độc địa như vậy, bà Lý run rẩy cả người, không nói thêm chuyện ăn thịt chó nữa.
Quyển Quyển rất ngoan, sau khi nó chào đời không lâu thì đến nhà ông bà Ninh ở, vốn tưởng nó sẽ sủa lung tung, hai người đã chuẩn bị xong việc nó quấy rầy người dân mà đưa về, nhưng nó lại rất ngoan, sau khi về nhà thì vui vẻ xoay tròn.
… Có lẽ là do mối quan hệ của hai người chủ có mặt ở đây.
Dư Tương ôm chó nhàm chán: “Quyển Quyển, có phải nhớ chị rồi không?”
Quyển Quyển nằm sấp trên chân cô, hiển nhiên là tư thế nhớ nhung, thỉnh thoảng lại đổi tư thế, nhìn Ninh Miễn, trong đôi mắt đen láy đều là ý cười.
Ninh Miễn xoa đầu nó, nghe Dư Tương tự xưng là chị, anh ho nhẹ một tiếng: “Quyển Quyển vừa ra đời thì do anh dẫn về, không khác gì con trai anh, em gọi vậy có sai không?”
Dư Tương đảo tròng mắt: “Vậy em phải tiếp tục làm chị của Quyển Quyển, lấy tiền mừng tuổi đến đây!”
Cô trực tiếp giơ tay ra.
Ninh Miễn nhìn chằm chằm lòng bàn tay trắng nõn của cô, lúc anh nâng tay lên vỗ vào, lòng bàn tay dán vào lòng bàn tay, phút chốc lại rời đi.
“Đây, cho rồi.”
Dư Tương không phục: “Này là anh cho ngân phiếu khống!”
Anh cười mà không nói, nhìn cô không có phản ứng khác thường gì đối với sự tiếp xúc của hai người, đứng dậy đi vào nhà bếp cắt hai quả táo thành miếng, bưng ra phòng khách, hai người một chó chia nhau ăn, Dư Tương nhìn tới nhìn lui, cũng thật sự có bầu không khí một nhà ba người lắm.
Thật lạ lẫm.
Đón Quyển Quyển về đây thì phải dắt đi dạo sáng chiều, nếu không thì chú chó có tinh lực đang hưng phấn có thể quậy nhà cửa lật trời, đây là nhiệm vụ của Dư Tương, nhưng thói quen ngủ nướng của cô vẫn chưa sửa được.
Thường thì Ninh Miễn vừa ra ngoài, Dư Tương gần như mới có thể tỉnh, nướng một lát mới ngồi dậy, ăn sáng xong thì dắt chó đi dạo, khu chung cư đã vắng lặng, sẽ không có nhiều người vây quanh ngắm nhìn Quyển Quyển, mọi người đều thoải mái.
Dư Tương rất hài lòng với sự sắp xếp của mình, có khi sẽ chạm mặt người già ở nhà dẫn cháu theo, Băng Băng của nhà họ Trình rất hiếu kỳ với chú chó, nhưng không dám chạm vào, sợ nó cắn.
Dư Tương dắt chó đi dạo cần phải mang theo dây xích chó, sợ Quyển Quyển không vui, rất ít chỉ dẫn mấy bạn nhỏ sờ nó.
DTV
Bà Trình nắm tay cháu trai nói: “Chó nhà các con sinh khi nào ấy, nhà dì cũng nuôi một cho cho Băng Băng.”
“Chuyện này con không chắc.”
Nghe bà cụ nói Quyển Quyển hai ngày trước, khụ, đã có bạn gái tình một đêm rồi, người đã về nhà cũng chủ nhân, còn chưa biết sẽ sinh ra chó con thế nào.
Đối với câu nói không chắc chắn của cô, bà Trình không hề không vui, mà là dẫn Băng Băng đến nhà cô lúc cô dắt chó về.
Dư Tương vẫn luôn duy trì khoảng cách với họ, người già và trẻ em đến nhà, cô không có gì phải sợ hết, còn phải tránh để chó cắn Băng Băng.
“Băng Băng quậy ở nhà nói muốn xem Quyển Quyển, không quấy rầy các con chứ?”
Bà Trình hỏi, ánh mắt rơi trên hai chiếc hộp thiết trên bàn trà, bao bì tinh xảo, trông không rẻ, loại kem này bà ta và con gái chỉ có thể mua hàng lẻ.
“Không đâu.”
Dư Tương cho Trình Băng Băng cầm một viên kẹo, Quyển Quyển không xích chó lại lúc ở nhà, nên cô phải trông chừng ở bên cạnh, giờ thì tâm trạng của Quyển Quyển ổn định, nhưng Trình Băng Băng cứ muốn túm lấy tay nó.
“Băng Băng, em không thể túm tay chó, nó đau sẽ cắn người, đau lắm đó.”
Trình Băng Băng hiểu được đôi chút, nhưng trong nhà được cưng chiều nói một không nói hai, vẫn muốn giơ tay: “Đánh! Không nghe lời! Đánh chết!”
Là ý muốn uy h.i.ế.p con chó.