Từ nhà họ Ninh đến quán ăn không gần cũng không xa, lúc Ninh Miễn bước vào thì Chu Tư Tề và hai người em họ đang đợi.
“Ninh Miễn, ở đây này!”
Sau khi ngồi xuồng, Chu Tư Tề nhỏ giọng oán trách: “Chúng anh đều chờ không không gọi món, chỉ còn đợi em đến để gọi thôi đấy.”
Ninh Miễn đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Tôi đến đúng như thời gian đã hẹn, không hề đến trễ nhỉ?”
“Chậc, sao em lại tích cực như vậy chứ?”
Ninh Miễn chau mày: “Tích cực sao?”
“Không phải, bỏ đi, chúng ta nói chuyện khác vậy.”
Chu Tư Tề cũng sợ nghiêm túc nói thẳng ra thì nói không lại Ninh Miễn, nhưng anh ta nghĩ lại: “Tôi không phải là người bới móc từng chữ, hôm qua lúc cô vợ của cậu nghe điện thoại mới là người bới móc, nghe có vẻ rất lạnh lùng, tôi đang nghi ngờ cô ấy không muốn nhận họ hàng nhà chúng ta rồi đấy.”
Ninh Miễn chau mày lại: “Một chuyện nhỏ nhặt như nghe điện thoại thôi sao anh lại nói nghe nghiêm trọng vậy?”
“Không phải, cô vợ đó của cậu rất kiêu ngạo.”
Càng nghĩ Chu Từ Tề càng cảm thấy lúc đó Dư Tương bảo anh ta nói rõ ràng cẩn thận quá trình Ninh Miễn và Lư Phỉ Phỉ quen biết nhau là cố ý chơi cô, anh ta đã thấy bất công thay cho Lư Phỉ Phỉ, nay đương nhiên không muốn buông tha rồi, đàn ông mà, dạy dỗ phụ nữ vài câu không phải là chuyện nên làm sao?
Ninh Miễn không vòng vo nữa, nụ cười cũng nhạt đi rất nhiều: “Anh cả à, anh có việc gì cứ nói thẳng đi.”
Anh biết bình thường con người anh họ đây rất tốt, nhưng có lúc lại rất cố chấp, chuyện mình đã nhận định thì không muốn nghe ai khuyên bảo gì cả, những năm gần đây quan hệ của họ cũng không thân, đương nhiên không rõ tật xấu này của Chu Tư Tề ngày càng nghiêm trọng hơn rồi.
Hai người còn lại là Chu Tư Hiền và Chu Tư Thành thấy có gì đó sai sai nên Chu Tư Hiền đã giải thích trước một bước: “Anh cả đang khen vợ của cậu đấy, hôm qua anh ta có uống rượu, chúng ta đừng nói chuyện trước đây nữa, nói chuyện sau này đi được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-425.html.]
“Đúng đúng đúng, đã lâu rồi chúng ta không được gặp nhau, lần này quay về cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, nói những chuyện vui hơn đi.”
Ninh Miễn cũng không có ý tiếp tục truy cứu với Chu Tư Tề, đúng như những gì họ nói, mắt không thấy thì lòng không phiền, vợ của anh không cần sự khẳng định từ người khác.
Chủ đề vừa được mở ra thì Chu Tư Tề lại liên tục nhìn ra bên ngoài, hình như đang đợi ai đó, cho đến khi Lư Phỉ Phỉ đi vào.
“Phỉ Phỉ, sao em lại đến đây?”
Lư Phỉ Phỉ cẩn thận nhìn sang sắc mặt của Ninh Miễn, nhẹ nhàng giải thích: “Em ngồi xe buýt nhưng xuống trạm nhầm nên bị lạc đường, muốn đến gần đây mua chút đồ ăn bữa cơ, anh Tư Tề, mọi người đang…”
DTV
Chu Tư Tề vẫy tay: “Bọn anh đang ăn cơm đây, một mình em cũng không dễ gọi món, qua đây ăn chung đi?”
“Hả, như vậy không hay lắm thì phải?”
“Sao có thể không hay được?”
Chu Tư Tề được xem là người trông nom Lư Phỉ Phỉ trưởng thành, xem cô ta như em gái ruột của mình vậy, sau khi biết tâm tư của cô thì vô cùng đau lòng, nghe Lư Phỉ Phỉ nói rõ cô ta không có ý xấu nên cố ý sắp đặt buổi hẹn này, chính là muốn giúp cô một phen, khiến Lư Phỉ Phỉ từ nay về sau buông bỏ.
Dù gì trông dáng vẻ của Ninh Miễn cũng không thể nào ly hôn với vợ được cả.
Chu Tư Hiền và Chu Tư Thành khách sáo mời ngồi, giữa bốn người đàn ông bọn họ lại có một cô gái ngồi giữa, người ngoài nhìn vào trông không thỏa đáng chút nào, họ cũng là nói lời khách sáo mà thôi nhưng sau khi thấy Lư Phỉ Phỉ do dự ngồi xuống thì không khỏi nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu.
“Anh Ninh Miễn, em không làm phiền mọi người chứ?”
Sắc mặt Ninh Miễn lạnh lùng, thờ ơ đáp lại: “Câu này không nên hỏi tôi, cô hỏi Chu Tư Tề đi.”
Chu Tư Tề đang chìm đắm trong niềm vui giúp đỡ được Lư Phỉ Phỉ, không nghe ra sự nguy hiểm ẩn sâu trong câu nói này, chỉ cười đáp: “Đây không phải trùng hợp sao?”
Nhưng những người còn lại không phải Chu Tư Tề, ít nhiều gì họ cũng biết chút ít, thương xót nhìn sang Lư Phỉ Phỉ, nghĩ lại càng đồng tình với Ninh Miễn hơn, nếu như chuyện này để người lớn trong nhà biết được thì chắc chắn sẽ bị xử lý.
Hy vọng trong ánh mắt Lư Phỉ Phỉ đã bị cơn gió lạnh kia thổi bay mất, đối diện với sự lạnh lùng của Ninh Miễn ngay lúc này, cô ta luôn giữ nụ cười trên môi.