Mục lục
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Dư Lộ dốc hết tâm sức làm một người đứng ngoài, tính toán tỉ mỉ từng bước một, lợi dụng hết tất thảy, nhưng cuối cùng lại tự mình lãnh đủ.

“Tại sao cô ta lại muốn làm như vậy?”

Ninh Miễn hỏi.

Sau đó anh tự trả lời: “Có phải là vì lần trước anh đã dạy dỗ cô ta ở bệnh viện không?”

Dư Tương nhíu mày: “Anh dạy dỗ cô ta là đúng rồi. Đương nhiên là người bình thường không thể hiểu được lý do của những người bất bình thường. Nhưng anh tìm Hứa Chấn Uyên trở về…”

“Anh làm hỏng chuyện của em à?”

“Không phải, ừm, cũng không tính là hỏng. Dư Lộ rất thích Hứa Chấn Uyên, lúc nào cũng duy trì hình tượng nữ thần trước mặt anh ta, thật ra em muốn biết phản ứng của anh ta đối với chuyện này.”

Dư Lộ không muốn sống mãi bên Hứa Chấn Uyên, vậy lúc này cô ta không thể được như mong muốn rồi.

Ninh Miễn im lặng lắng nghe, cuối cùng chỉ ừ một tiếng.

Nghe có vẻ anh không được vui cho lắm.

“Vậy hai tên côn đồ đó…”

DTV

Dư Tương không quan tâm lắm: “Bọn họ chẳng đụng được vào đầu ngón tay của em nữa. Mấy năm nay em làm nông ở nông thôn cũng đâu có vô ích, anh xem vừa rồi Dư Lộ cũng chẳng phản kháng được mà.”

“Ừm.”

Rất lợi hại.

“Yên tâm, em không dùng cách đó để áp dụng với anh đâu.”

Không thể cổ xúy bạo lực gia đình được.

Trên đường về nhà, Ninh Miễn không nói gì nữa. Lúc lên lầu mở cửa vào nhà, Dư Tương khom lưng thay dép, Ninh Miễn đứng ở sau lưng cô không cử động. Đến khi cô đứng dậy định đi thì anh bỗng giang hai tay ôm lấy cô từ phía sau.



Dư Tương khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”

Tay Ninh Miễn cứng đờ rồi bỗng nhiên buông cô ra: “Không, chỉ cảm thấy mình không đủ cẩn thận nên bảo vệ em chưa tốt.”

Sự xa lạ và ngây thơ trong lời nói của cô làm anh có cảm giác này, sau đó anh lại ôm cô lần nữa vì cô đã không đẩy anh ra.

Dư Tương thấy hơi bối rối, thẳng thắn nói: “Em thấy không sao cả, em cũng đâu phải trẻ con, đã có thể tự bảo vệ mình từ lâu rồi. Anh đừng lo lắng quá, nhưng hôm nay việc anh đưa Hứa Chấn Uyên tới đúng là niềm vui bất ngờ, em thật sự rất vui.”

Thật ra trước khi tham gia bữa tiệc tối nay, hai người họ không trao đổi nhiều thông tin lắm, cô chỉ hẹn anh tới đón nếu cô về trễ. Bọn họ đang ở Yến Thành, Dư Lộ không thể sai khiến một đám người bắt cô đi đến vùng núi hẻo lánh nào được, huống chi còn có Trường Phong làm chỗ dựa.

Cô không biết Ninh Miễn nghi ngờ Dư Lộ, còn đưa Hứa Chấn Uyên trở về, Ninh Miễn cũng không biết cô đang theo dõi Dư Lộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-368.html.]

Nguyên nhân mà dù bọn họ nghi ngờ Dư Lộ cũng không nói ra cũng khá giống nhau. Ninh Miễn không có bằng chứng nên không thể buộc tội trực tiếp. Còn Dư Tương biết rõ là ai, nhưng không thể đưa chứng cứ ra, cũng không thể nói làm sao cô biết được.

Ninh Miễn im lặng, Dư Tương không nhìn được biểu cảm của anh nên phải xoay người lại.

“Anh… tức giận à?”

Ninh Miễn ừ một tiếng, rồi lại lắc đầu: “Vẫn ổn.”

Nhưng trong lòng thì nghẹn muốn chết. Mặt ngoài họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận, nhưng trên thực tế anh không thể nhúng tay quá nhiều vào chuyện riêng của Dư Tương, cũng không thể dùng thân phận người chồng để ngăn cô làm một vài việc. Đáng lẽ người bảo vệ cô phải là anh, nhưng lại luôn có người đàn ông khác xuất hiện bên cạnh cô.

Mà người xuất hiện ở bên cạnh cô còn là người mà anh không muốn nhìn thấy nhất.

Dư Tương nghiêng đầu nhìn anh một lát, sau đó nhón chân hôn lên sườn mặt anh, để lại một nụ hôn ngắn ngủi như chuồn chuồn lướt nước.

“Hôm nay phải cảm ơn anh, đây là… quà đáp lễ.”

Cô lại gật đầu, như để chứng minh câu nói của mình.

Ninh Miễn đờ người tại chỗ, vội vàng bắt lấy cánh tay cô trước khi cô chạy trốn như một bé hồ ly rồi kéo cô vào lòng mình, đặt một nụ hôn thật sâu.

Miệng cô có vị quả quýt.

“Ngọt quá.”

Không biết là đang nói cái gì.

Dư Tương đẩy anh ra: “Lưu manh.”

Giọng nói trầm thấp của Ninh Miễn vang lên: “Ừm, em lưu manh.”

Cô liếc nhìn anh một cái rồi đi vào nhà vệ sinh.

Ninh Miễn đứng tại chỗ xoa xoa vị trí được cô hôn, những sự buồn bực tiêu tan trong nháy mắt.

“Dư Tương, vừa rồi là em khơi mào, anh không dễ dãi để em hôn đâu, em đừng hòng trốn.”

Dư Tương đang cởi quần áo trong nhà vệ sinh để chuẩn bị tắm rửa, không sợ hãi chút nào: “Anh có giỏi thì vào đây.”

“Em chắc chứ?”

“Vậy anh có chắc không?”

Ninh Miễn đứng bất động ở bên ngoài.

Trong nhà không có nhiều nước ấm nên Dư Tương tắm thật nhanh rồi bước ra, trong lòng vẫn thấy có gì quái quái, ngọn lửa như có như không kia vẫn đang âm ỉ.

Chẳng lẽ Dư Lộ có bỏ một ít thuốc vào đồ ăn hoặc nước ngọt ở trên bàn à?

Việc viên kẹo sữa bị bỏ thuốc là do Trường Phong phát hiện ra, nhưng nó chưa nói là liệu nơi khác có bị bỏ thuốc hay không. Bây giờ Ninh Miễn đang ở nhà, cô không thể liên hệ với Trường Phong được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK