Mục lục
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt Dư Tương thành khẩn: “Cũng không có gì to tát, tôi không phải lừa dối cậu để xin phần thưởng của nhiệm vụ đúng chứ?”

Hệ thống Trường Phong tích cực trả lời: “Vậy cô phải lập tức thực hiện sao?”

“Chờ tôi tìm một chỗ im lặng đã.”

Dư Tương đi đến cửa đại viện thì cố ý đi chậm lại để bảo vệ ngoài cửa nhìn thấy rõ cô đi ngang qua đây, hôm nay cô mặc một bộ váy đỏ rất nổi bật.

Bỏ nhà trốn đi là cần thiết, nhưng phải đúng lúc để người ta tìm được cô về, bằng không ngay cả một phong thư giới thiệu cô cũng chẳng có, không thể ở khách sạn, không thể quay về nhà, vậy chỉ có thể ăn ngủ đầu đường thôi.

Lâm Táp gây khó dễ với cô là vì bị thuốc kích thích nói ra lời thật lòng, chẳng qua cảm xúc mãnh liệt hơn nhiều, nhưng rất không phù hợp, anh ta là một người ngoài, dựa vào cái gì giương oai ở chỗ ở của Bùi gia? Cho dù muốn bảo vệ Dư Lộ cũng phải có chừng mực.

Vừa rồi anh ta muốn làm chỗ dựa cho Dư Lộ bao nhiêu thì bây giờ lại thành ràng buộc bấy nhiêu.

Đi ra cửa lớn, Dư Tương chợt nghe thấy tiếng sấm ầm ầm, ngẩng đầu nhìn thấy mây đen đã hoàn toàn che khuất mặt trời, mưa to sắp sửa rơi xuống tầm tã.

Dư Tương lại bắt đầu trò chuyện: “Trường Phong, sắp có sét đánh rồi, có phải đây là báo ứng cho việc cậu cố ý chia rẽ đôi tình nhân trẻ nhà người ta không?”

Hệ thống Trường Phong: “... Không cần phải ngạc nhiên về hiện tượng tự nhiên, tạm thời tôi không phát hiện ra nhân vật thần thoại nào tồn tại trong thế giới này, cho dù có bị sét đánh cô cũng có tôi bảo vệ.”

Bộ dáng Dư Tương thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”

Ngừng trò chuyện, Dư Tương nhìn xung quanh, định vào bách hóa đại lâu tránh mưa, mưa to mùa hè đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cô buồn bã chạy về phía trước, đột nhiên trong góc đường xuất hiện một người, phịch một cái đụng vào lồng n.g.ự.c người ta, mũi chạm vào cúc áo sơ mi của anh, cơn đau khiến cô tỉnh táo lại, cùng lúc đó có tiếng đồ rơi xuống đất.

Dư Tương ngẩng đầu lên nhìn xem người tới là ai, lập tức làm nũng: “Anh Ninh Miễn? Anh không sao chứ?”

Ninh Miễn hơi hơi vuốt cằm, xoay người nhặt hộp cơm rơi trên mặt đất lên cất đi.

“Anh Ninh Miễn, bà nội Ninh có khỏe không?”

“Rất tốt, vừa mới ăn cơm trưa xong.”

Dư Tương miễn cưỡng cười, gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, anh Ninh Miễn em còn có việc phải đi trước.”

“Được.”

Dư Tương chạy dọc theo ngã tư, khi xoay người lại, đáy mắt cất giấu vẻ phiền muộn.

Tiếng sấm càng ngày càng lớn hơn, sắc trời tối sầm lại, thỉnh thoảng còn có tia chớp đột ngột lóe lên, Ninh Miễn quay đầu nhìn lại, Dư Tương vốn ở chỗ rẽ đã sớm biến mất không thấy nữa.

Ninh Miễn còn chưa đi đến cửa đại viện, mưa lớn đã rơi tí tách xuống, người gác cửa vẫy vẫy tay, ra hiệu cho anh đi tránh mưa.

Có rất nhiều người tránh mưa trong cửa hàng bách hóa, khi Dư Tương chạy tới, hạt mưa vừa vặn rơi xuống, cô thở phào nhẹ nhõm, chạy đến tủ lạnh bán đồ uống mát để mua kem ăn, thứ này không cần phiếu.

Người bán kem là một chàng trai trẻ tuổi, đôi mắt rất to, cười rộ lên vô cùng ưa nhìn, Dư Tương thưởng thức vẻ đẹp, tâm tình rất tốt, đi dạo xung quanh ăn kem.

Mưa xối như trút nước bên ngoài cửa hàng bách hóa, rất nhanh trên mặt đất đã có nước đọng lại thành một vũng nhỏ, người đi trên đường dường như biến mất ngay lập tức.

“Mưa thế này bao giờ thì tạnh vậy?”

“Cũng không lớn lắm, một lát nữa mây đen chắc chắn sẽ hết!”

“Thật hay giả?”

Lời vừa dứt, mưa không tạnh, ngược lại gió nổi lên, khiến cây cối trên đường bị thổi ngã trái ngã phải, sắc trời tối giống như đã đêm vậy.

Bà ngoại Lâm và Lâm Bảo Chi nhìn thấy thời tiết bên ngoài thì lòng nóng như lửa đốt, đám người Bùi Thừa Hãn đứng ở phòng khách không nói được một lời nào, Lâm Táp đứng bên cạnh Dư Lộ, muốn nói lại thôi.

“Mưa lớn như vậy, đứa nhỏ này có thể chạy đến chỗ nào chứ?”

“Nếu không bây giờ ra ngoài tìm xem sao?”

Bùi Thừa Hãn lấy ra một chiếc ô: “Nãi nãi, bà nội, con đi tìm đây.”

Ô trong nhà không có nhiều lắm, bình thường để cho hai người lớn tuổi dùng, tổng cộng có hai chiếc, nhưng thời tiết này đi ra ngoài không được mấy thước là có thể bị ướt sũng cả, bà ngoại Lâm do dự một chút, vẫn không đồng ý.

Lâm Bảo Chi không thể ngồi yên được: “Tôi đi vậy.”

Bà mang một bụng lửa giận, không phải đối với Dư Tương, mà là đối với Lâm Táp, đứa nhỏ nhà ai mà không hiểu chuyện như vậy chứ, ở nhà người khác lại khoa tay múa chân? Nếu Dư Tương xảy ra chuyện gì, nhất định bà phải tìm Lâm Táp để tính sổ!

Dư Lộ cầm lấy một chiếc ô khác: “Mẹ, con đưa mẹ đi.”

Lâm Bảo Chi không hé răng, mở ô đi ra khỏi cửa, còn chưa đi được hai bước, một trận gió lại thổi đến, trực tiếp lật văng chiếc ô đi mất, bà chỉ có thể lui về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK