Nói về điều này, Ninh Miễn ngược lại thả lỏng ra đôi chút: “Không có quan hệ gì, chỉ là tiện mồm nói vậy thôi, nếu thực sự khiến hai người họ kết hôn sẽ khá phiền phức.”
Dư Tương có vẻ lo lắng và hỏi: "Nếu Lạc Hải Minh thích Dư Lộ, thì... mẹ và dì sẽ trách tội lên người em đúng không?”
"Không, không liên quan gì đến em."
DTV
"Thật sao? Vậy thì em yên tâm rồi."
Dư Tương chỉ giả vờ như không biết Ninh Miễn muốn chia rẽ hai người mà thôi.
Uống trà xong, Dư Tương thật sự lên lầu ngủ, Ninh Miễn ngồi dưới lầu một lúc, đứng dậy dắt chó ra ngoài đi dạo, Quyển Quyển sáng nay vừa được dắt ra ngoài một chút liền bị bắt về lúc này vui vẻ chạy ra ngoài.
Khoảng cách rất xa, hệ thống đang online.
Dư Tương híp mắt không ngủ, hệ thống hồi hộp đợi mở trò chuyện, cô ngáp một cái như vừa mới ngủ dậy, sau đó kết nối cuộc gọi: “Trường Phong?”
Hệ thống Trường Phong: “Tôi cảm giác cô hôm nay có chút không bình thường, hô hấp rất ngắn, theo phán cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, cô cũng không có cưỡng chế mở trò chuyện, cô không có sao chứ?”
Hệ thống tồn tại bên trong mặt dây chuyền, khi cậu ta không nói chuyện với Dư Tương thì chỉ có thể tự cảm nhận mọi thứ xung quanh mình, lúc bức thiết hoặc quan trọng sẽ cưỡng chế mở ra liên hệ với kí chủ, nhưng nó sẽ gây ra tổn hại lớn cho bản thân.
“Ta vẫn bình thường, Trường Phong, cậu có thể cảm giác được sự dị thường của tôi là vì cái gì không?"
Hệ thống Trường Phong trầm mặc một lát: "Có."
Khi giao viên thuốc điên cuồng cho Dư Tương, Trường Phong giải thích liều lượng nhất định phải rất nhỏ, không được để cho thứ này thay đổi thế giới quá nhiều, cho nên Dư Tương chỉ dùng một lần, lần này Dư Lộ cũng dùng một chút.
Dư Tương ngồi khoanh chân trên giường: “Dư Lộ sao lại có đồ giống như vậy? Hai người là người cùng một thế giới ư? Hay Dư Lộ có cùng hệ thống giống tôi ở bên cạnh?”
Cô nghiêng về khả năng thứ nhất hơn, nếu như Dư Lộ là người công lược đến đây để thay đổi vận mệnh bi thảm của nam phụ, thì hình thức không nên như vậy.
Hệ thống Trường Phong: "Không gian giới từ trên người nàng không có dính dáng gì, có thể tôi và Dư Lộ có ngọn nguồn quan hệ sâu xa nào đó, nhưng tôi không biết nàng là ai, rất có thể, nàng cũng là kẻ xâm nhập."
Câu nói cuối cùng này, hệ thống Trường Phong thừa nhận sẽ rất khó khăn.
"Lần này cũng biết nói thật rồi đấy.”
Hệ thống Trường Phong: "..."
Im lặng trốn tránh.
Dư Tương nhìn mặt trời sắp lặn ngoài cửa sổ, tò mò hỏi: "Vậy bây giờ cậu có kế hoạch gì không? Hiện giờ việc Dư Lộ yêu Hứa Chấn Uyên chắc chắn là không tiện, và Lạc Hải Minh hay Bùi Thừa Hãn cũng không thể. Khả năng ở bên Ninh Miễn tăng lên rất nhiều nha! Tôi có phải là đã thuận tiện tránh được chút rắc rối trong tương lai không?"
Dư Lộ nóng lòng được ở bên Hứa Chấn Uyên, có lẽ bây giờ sẽ không thể nhanh bên nhau được rồi, Dư Tương muốn biết Dư Lộ sẽ vì Hứa Chấn Uyên mà làm tới bước nào, và tại sao cô lại sa ngã yêu tên Hứa Chấn Uyên tưởng chừng không có gì đặc biệt kia.
Có điều lúc nói cho hệ thống nghe phải nói cho gọn chút, hệ thống Trường Phong hiếm khi vui vẻ, luôn dễ nói chuyện, nhưng lần này lại lo lắng nói: “Chuyện đó cứ mặc kệ đi, chúng ta cứ đi tiếp xem sao!”
Cậu ta thậm chí không dám giao nhiệm vụ.
"Nhân tiện, vấn đề giữa Lạc Hải Minh và Chu Tư Vi..."
Dư Tương nghĩ một lúc và nói: "Đừng lo lắng về điều này, Lạc Hải Minh chắc là người đầu tiên từ chối."
Muốn Chu Tư Vi tự nguyện từ bỏ thì có mà là một công trình lớn lớn, cô ấy sẽ vạch trần rất nhiều điều nếu dính líu vào trong.
Trong nguyên văn, sau khi Chu Tư Vi và Lạc Hải Minh kết hôn, sự bất bình trong cuộc sống của cô ấy giống như chịu thua số phận, chấp nhận sự thờ ơ của chồng, cắn răng nuốt máu, nhưng trước khi kết hôn, cô ấy đã biết rằng trước mặt mình là một cái hố sâu hun hút không đáy, bất kể là người có sự nhẫn nhịn tới mức nào cũng đều suy nghĩ tới có muốn thoát ra không?
Chu Tư Vi là một cô gái kiêu hãnh. Người đàn ông đã thay đổi ý định ngay từ đầu. Nếu cô ấy vẫn muốn lao vào đó thì bất kỳ loại linh đan diệu dược trên đời này cũng không cứu được cô ấy.
Những chuyện này Dư Tương cũng tạm gác lại không quản, vì hệ thống mà sốt ruột không ngồi nổi nữa thì sẽ tìm cô thôi, cô định ngủ trưa bù, coi như vớt vát lại tí ngày chủ nhật.