Dư Lộ thu dọn đồ đạc xong cố ý trang điểm thêm lần nữa, sau đó bước ra khỏi căn phòng Kỳ Thao thuê cho cô để về nơi đóng quân, vừa đến trạm xe buýt đã thấy Kỳ Thao bước về phía mình thì chột dạ.
“Cô phải đi rồi sao?”
“Không phải, tôi đi mua chút đồ.”
Trên tay cô ta xách không nhiều đồ, đều là những vật dụng giặt giũ sử dụng thường ngày, Dư Lộ thấy lý do này có thể cho qua được nhưng trong lòng vẫn cứ lo sợ, cô ta rất sợ Kỳ Thao sẽ nổi giận.
Nhưng cho dù tức giận thì cũng không thể làm gì cô ta cả.
Kỳ Thao chau mày: “Cô đang lừa tôi à?”
“Không có.”
DTV
“Vậy cô nói cho tôi biết người ban đầu nói chuyện với cha tôi là ai?”
Dư Lộ nhìn xuống ngón chân theo bản năng của mình, mỉa mai đáp: “Thật ra tôi đã nghĩ chi bằng không nói cho anh biết bởi bây giờ anh vốn dĩ không có chứng cứ, anh có thể làm được gì tôi chứ Kỳ Thao, xin lỗi, có thể tôi không nên lợi dụng chuyện này để anh làm việc cho tôi, anh không nên sống cuộc sống đầy thù hận, không phải anh muốn đến Bằng Thành với mẹ anh sao, tôi thấy hai người nên nhanh chóng xuất phát đi.”
Cô ta dùng lời lẽ chính nghĩa để nói.
Kỳ Thao nở nụ cười lạnh lùng: “Chơi tôi rất vui sao? Có phải cô thấy tôi sẽ không đánh phụ nữ đúng không?”
Anh ta cao lớn thô kệch, gương mặt đầy tức giận rất đáng sợ.
Dư Lộ cố gắng bình tĩnh: “Điều tôi nói là sự thật, cho dù biết ai là người g.i.ế.c cha anh thì anh muốn g.i.ế.c người đó sao?”
Hai người cứ giằng co mãi, nắm đ.ấ.m Kỳ Thao nắm chặt lại, ánh mắt chất chứa đầy hối hận và tức giận, lúc sắp giơ nắm đ.ấ.m lên đánh người thì đằng sau truyền đến một giọng hét, mẹ Kỳ chạy đến.
Mẹ Kỳ theo dõi thấy con trai mình nói chuyện với một cô gái, cảm thấy con trai bà vì cô gái này nên mới chần chừ không đến Bằng Thành, hai người nói chuyện rất tập trung không hề phát hiện bà ấy đang đến gần, nhưng mẹ Kỳ thấy cô gái trước mắt trông hơi quen.
Lại được nghe thêm chuyện liên quan đến chồng mình mẹ Kỳ càng thấy nghi ngờ nên la lên một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-542.html.]
Kỳ Thao quay người lại, lúc đó mẹ Kỳ nhìn thấy Dư Lộ đứng đối diện anh ta.
Dư Lộ sững sờ, rất nhanh cô ta đã nhớ ra bà lão ấy là ai, theo bản năng né tránh không muốn gặp bà ấy, muốn xoay người rời đi.
Lòng mẹ Kỳ khẽ rung động: “Cháu là —”
Dư Lộ hoảng hốt phản bác lại: “Bác nhận lầm người rồi!”
“Mẹ, mẹ quen cô ta sao?”
Mẹ Kỳ nhớ lại con trai mình luôn hỏi trước khi mất chồng mình đã từng tiếp xúc với những ai, truy tìm cái c.h.ế.t của ông ấy, vừa rồi lại loáng thoáng nghe thấy hai người đang nói gì mà g.i.ế.c cha của anh thì đầu óc ngơ ngác, ngập ngừng nói: “Lúc cha con nhập viện cô ta cũng khám bệnh trong bệnh viện đó, lúc đó hai người có nói vài câu.”
Kỳ Thao ngây ra, rất nhanh đã ý thức được gì đó: “Là cô sao?”
Cha anh ta đúng là uống thuốc tự sát, còn viết di chúc dặn dò, nhưng lúc vừa chẩn đoán ra bệnh ung thư dạ dày thì vẫn được xem là tích cực, không hề có ý nghĩ muốn chết, hơn nữa c.h.ế.t lại đột ngột như vậy, nếu như có người bày mưu giật dây thì bệnh nhân ung thư sẽ mất hết ý chí, lúc đó anh ta còn ôm mơ mộng với Dư Tương, sau khi cha mình qua đời thì lại càng hối hận vì sao không theo đuổi người mình sớm hơn, để cha mình có thể không còn tiếc nuối gì.
Lúc đầu Dư Lộ biết tâm ý của anh ta, cha mình không có thù hằn với ai, không ai vô duyên vô cớ lại xúi giục ông ấy tự sát cả, bây giờ Dư Lộ lại nhất quyết đề cập đến cái c.h.ế.t của cha anh ta nói rằng có nội tình, mẹ anh ta còn gặp qua cô ta nữa.
Nếu như Dư Lộ vì xúc tác tình cảm của anh ta dành cho Dư Tương, để anh ta xen vào rồi phá hoại mọi thứ —
Trong lòng Dư Lộ thấy không lành nên liên tục phủ nhận: “Bác gái à, bác nhận nhầm người rồi, cháu chưa từng nhập viện bao giờ!”
Cô ta quay người muốn chạy trốn nhưng lại bị Kỳ Thao bắt lấy cánh tay, anh ta rất mạnh, cứ như muốn bóp nát cánh tay của Dư Lộ vậy, không cách nào rút ra được.
“Có phải cô đã nói gì với cha tôi không?”
“Tôi không có!”
Mẹ Kỳ nhìn hai người họ, rất nhanh bà ấy nhớ ra có một khoảng thời gian bà ấy không trông chừng kỹ nên chồng mình đã ra khỏi phòng bệnh đến vườn hoa đi dạo, bà hoảng loạn đi tìm người, đến vườn hoa thì thấy chồng mình đang chào tạm biệt với ai đó, người đó chính là cô gái đứng trước mặt, sau khi chồng bà quay về thì sắc mặt không tốt lắm, không được mấy ngày thì yêu cầu về nhà ở, tối đó thì uống thuốc tự sát.
Trời sáng nhìn thấy dáng vẻ này của chồng mình, mẹ Kỳ rất mong người c.h.ế.t là mình, nhiều năm khó khăn đến thế nhưng hai người họ đều đã trải qua nhưng lại chỉ vì ung thư dạ dày lại tự sát, tại sao chứ?
Nếu như có người xúi giục phía sau, vậy thì —