Dư Tương cũng giúp đỡ nấu ăn, dùng những món ăn nhà họ Hứa mang đến để làm sợi bún.
Mẹ Hứa không ngồi vững, cũng không giúp đỡ, Dư Lộ đang ngồi nói chuyện với bà cũng vào giúp một tay, nhưng mẹ Hứa nhìn vào cách bài biện của nhà bếp lại lực bất tòng tâm, ở nhà bà đều nhóm lửa thổi cơm, căn bản chưa dùng qua những thứ này.
“Bác gái, bác về phòng khách ngồi đi.”
Dư Lộ không hề muốn mẹ Hứa và Lâm Bảo Chi nói với nhau quá nhiều, chỉ cần hôn sự được định xong thì cha mẹ chồng không cần đến Yến Thành nữa.
Mẹ Hứa thấy hơi ngại, kiên trì nói: “Bếp lò nhà mọi người bác không biết dùng, bác giúp các chuyện lặt vặt vậy, họ đang nói chuyện bên kia bác cũng không có gì làm.”
Lâm Bảo Chi khách sáo từ chối, nhưng thấy Dư Lộ gấp rút kéo mẹ Hứa đi thì trong lòng không thoải mái, vẫn chưa gả qua đó mà đã đau lòng cho mẹ chồng rồi, người làm mẹ như bà bận cả nửa ngày trời cũng không thấy Dư Lộ vào giúp một tay.
Dư Tương bốc một nắm đậu phộng: “Bác gái, Lộ Lộ sợ bác mệt, như vậy đi, chúng ta bóc một ít đậu phộng, lát nữa để mẹ con rang lên, món ăn mẹ con làm rất ngon, lát nữa bác và bác trai phải ăn nhiều một chút, nếm thử mùi vị Yến Thành bọn con nhé.”
“Được được được, bóc đậu phộng là sở trường của bác.”
Dư Tương kéo bà đến một góc phòng khách rồi mang một chiếc ghế nhỏ đến, vừa nói chuyện vừa làm việc.
Dư Lộ không yên tâm đưa đầu ra nhìn thử, cô ta cũng muốn qua đó.
Lâm Bảo Chi giả vờ ho một tiếng: “Con sợ gì chứ? Tương Tương có thể ăn thịt bà ấy sao? Rửa chén giúp mẹ đi.”
Con gái lớn rồi không giữ được nữa, trước đây ở nhà nhà luôn biết giúp nấu ăn, hôn sự này còn chưa quyết định nhưng chỉ biết vây quanh mẹ chồng, không giống Dư Tương, trước hay sau khi kết hơn đều vậy cả.
“Mẹ, con chỉ là…”
“Con thế nào?”
Dư Lộ cắn môi mình, không nói gì thêm, kể từ lúc đến nhà họ Dư mẹ Hứa nói chuyện với Dư Tương còn nhiều hơn cả cô ta, cô ta sợ Dư Tương sẽ nói gì mình nhưng nói với Lâm Bảo Chi chắc chắn bà sẽ không tin cô ta.
Nên chỉ đành cúi đầu tiếp tục làm mà thôi.
Lâm Bảo Chi thấy cô ta hình như không tình nguyện cho lắm nên lòng càng khó chịu hơn, bà là mẹ ruột không lẽ sẽ hại Dư Lộ sao? Bà cũng đâu bắt cô ta làm chuyện nặng nhọc gì!
Nhưng suy nghĩ lại nếu nói thêm gì nữa, đứa con gái này mà trở thành kẻ thù thì cũng không tốt nên bà chỉ đành nén cơn giận xuống và nấu cơm.
Trong một góc phòng khách Dư Tương đều hỏi những chuyện diễn ra trong thôn, mẹ Hứa càng nói càng tự nhiên, không còn chút ngượng ngùng nào nữa.
“Sau khi con đi chúng ta đều nhắc mãi đấy, nghĩ thử xem Chấn Uyên tham gia nghĩa vụ quân sự ở đây có thể gặp được con không, ai biết được lại trùng hợp đến vậy, thật sự không ngờ có thể trở thành thông gia với nhà con nữa.”
Dư Tương cười híp mắt nói: “Có gì đâu bác, có duyên mà, đợi sau khi Lộ Lộ và huấn luyện viên kết hôn thì anh ta còn phải gọi con là chị nữa đấy!”
Hứa Chấn Uyên lớn hơn Ninh Miễn tận hai tuổi.
Mẹ Hứa cũng cảm thấy vui lên, kiên trì nói: “Không cần biết lớn hơn bao nhiêu tuổi, nếu như nó không gọi chị thì con cứ nói với bác, chắc chắn bác sẽ xử lý nó!”
“Được đó, nghĩ thôi đã thấy vui rồi!”
Mẹ Hứa thấy cô cười tươi như hoa nên ma xui quỷ khiến thế nào lại nghĩ nếu như người Hứa Chấn Uyên cưới là Dư Tương thì tốt biết mấy, họ đến nhà họ Dư cũng không cần thận trọng dè dặt đến vậy, ít nhất cũng là chỗ quen biết, tính tình Dư Tương cũng tốt, cũng đã trải qua cuộc sống nông thôn, dễ ăn lại làm được việc, cũng sẽ không chê gia đình họ là người nhà quê, còn Dư Lộ trông có vẻ quá yếu ớt, cũng không biết rốt cuộc tính cách thế nào nữa.
Bà lại nhìn Ninh Miễn đang ngồi trên sofa, chỉ nhìn một cái rồi thôi, người con gái người ta gả đi cũng không tệ, chàng trai kia trông có vẻ rất có nghị lực, chắc chắn gia cảnh không hề bình thường, hai chị em có điều kiện tương đương nhau, nhưng sao Dư Lộ lại nhìn trúng Hứa Chấn Uyên vậy?
Đương nhiên mẹ Hứa không phải nói con trai mình không tốt, mà chỉ cảm thấy Dư Lộ vội vàng gả cho anh ta chắc chắn có gì đó bất thường, kể từ lúc họ đến Yến Thành Dư Lộ đã chăm sóc rõ ràng đâu ra đấy, ân cần đến mức quá đáng, bà nghe người ta nói có một số cô gái đã làm chuyện không còn mặt mũi nên tìm một nơi xa để gả đi, bởi vì người vùng xa sẽ không nghe ngóng được lai lịch của họ, con trai bà không phải bị lừa rồi chứ?