Chút bất an nhỏ đã biến mất, Dư Tương lại chìm vào giấc ngủ.
Ninh Miễn cũng thử nhắm mắt lại, đã hai đêm anh không chợp mắt rồi.
Khi ánh mặt trời bừng sáng, mặt trời càng lúc càng lên cao, lầu trên lầu dưới bắt đầu tỏa ra mùi thơm của thức ăn. Quyển Quyển đói bụng, ngậm chậu cơm tới tông cửa, con rùa nhỏ tối hôm qua bị ngã chổng vó tới nửa đêm mới lật lại được, bây giờ cũng đi đằng sau, còn chưa tới gần đã thấy Quyển Quyển quay đầu sủa một tiếng.
DTV
Rùa nhỏ khựng lại tại chỗ.
Rầm rầm…
Hai người trên giường đã tỉnh, Dư Tương lăn một vòng trên giường, đang mơ màng thì nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên bừng tỉnh muốn ngồi dậy, kết quả là vừa ngẩng đầu đã va vào cằm của Ninh Miễn.
Bộp.
Đường nét quai hàm Ninh Miễn vốn góc cạnh, cằm là hàng thật giá thật, bị va vào nhau lần này, cả hai người đều tỉnh táo.
Dư Tương vẫn được anh ôm, cô đang mặc chiếc áo dây, khi từ từ ngồi dậy, mắt cô không rời khỏi gương mặt anh, cô nhớ rõ cảnh tượng trước khi mình ngất đi tối hôm qua, ánh mắt của anh không giống như ngày thường, rất lạnh lùng.
Bây giờ anh…
Ninh Miễn chậm rãi buông cô ra, giọng nói hơi khàn: “Là Quyển Quyển.”
Mở cửa cho Quyển Quyển trước, nó đang phe phẩy cái đuôi muốn lên án, Dư Tương còn chưa nói gì, Ninh Miễn xuống giường đi tới: “Để anh cho nó ăn, em rửa mặt đi.”
Có gan gà, trứng gà, bánh bao, còn có cà rốt mà bình thường Dư Tương thích đút cho nó ăn, thêm một chén nước, Quyển Quyển ăn rất vui vẻ.
Dư Tương cắn răng không đi xem bọn họ, sau khi rửa mặt thì định chỉnh sửa lại mặt dây chuyền theo thói quen. Lúc đưa tay tới n.g.ự.c thì mới phát hiện trên đó đã không còn mặt dây chuyền nữa, cô vội vàng trở về phòng ngủ, nhìn thấy mặt dây chuyền đang nằm trên chiếc tủ đầu giường. Dường như không có gì khác thường, nhưng rõ ràng là tối hôm qua cô đã có cảm giác nhẹ nhàng, cô do dự một lúc rồi duỗi tay cầm lấy nó.
Cảm giác hoàn toàn khác với ngày trước, thiếu đi linh khí và cảm ứng với Trường Phong, nhưng bản thân mặt dây chuyền là nhẫn không gian hiếm có khó tìm. Dư Tương và sự liên hệ với không gian vẫn còn ở đây, nhưng Trường Phong thì không.
Khế ước giữa hai người cũng đã biến mất?
Dư Tương thấy hơi vui vẻ, phải diễn kịch lâu như vậy, cuối cùng cũng không phải là không thu được gì.
Chỉ là, Ninh Miễn…
“Ăn cơm thôi.”
Dư Tương nhìn về phía phát ra giọng nói, Ninh Miễn đang đứng ở cửa phòng ngủ, thân hình cao lớn, gương mặt sạch sẽ trầm tĩnh ung dung, trông có vẻ khác với mọi ngày.
“Được.”
Nhưng chỉ vừa động chân, Dư Tương đã thấy n.g.ự.c mình nhói lên.
Bữa sáng vẫn như mọi ngày, có trứng luộc, cháo trắng mộc nhĩ, bánh bao cải trắng. Trên bàn ăn rất yên tĩnh, Dư Tương ngồi xuống mới nhớ tối hôm qua mình đã vẽ bùa triệu hồi ở trên chiếc ghế này. Nhưng chiếc ghế ăn không có sự sống, cũng không có cảm giác đang được linh sủng chiếm giữ. Thời gian mà bùa triệu hồi có tác dụng đã trôi qua, Trường Phong không có ở bên trong.
Thằng nhóc này đi đâu rồi?
Thỉnh thoảng Dư Tương lại ngẩng đầu nhìn Ninh Miễn, anh rũ mắt ngồi đó, thong thả ăn cơm.
Hai người ngồi đối diện, Dư Tương nhìn sang chỗ khác, nên cũng không thấy ánh mắt cô đơn của Ninh Miễn.
Còn chưa ăn xong bữa sáng trễ này, điện thoại đã vang lên, Ninh Miễn đứng dậy đi nghe máy.
“Mẹ, là con.”
“... Dư Tương có ở đấy không?”
Là Lâm Bảo Chi gọi tới, Dư Tương cầm nửa chiếc bánh bao đi tới, nhận lấy ống nghe rồi lên tiếng gọi mẹ.
“Sao vậy mẹ?”
Lâm Bảo Chi rất hoảng hốt: “Sao lại thế này? Dư Lộ nói con và Ninh Miễn đang cãi nhau đòi ly hôn, nói lúc trước chuyện kết hôn của các con cũng không rõ ràng. Con và Ninh Miễn… không sao đấy chứ?”
Dư Tương cũng không chắc bây giờ có được tính là không có vấn đề gì không.
Ninh Miễn nhìn lên, nhẹ giọng nhắc nhở: “Có phải ngày hôm qua Dư Lộ đi tìm mẹ anh không, sau đó lại tới nhà họ Dư? Chắc là cô ta bị tâm thần rồi?”
“Đúng vậy, mẹ, bây giờ tinh thần của Dư Lộ có vấn đề rồi. Mẹ đừng để cô ta ra ngoài nói bậy nói bạ, còn nữa, hình như cô ta và Bùi Thừa Hãn có chuyện gì đó. Nếu để cô ta nói bậy, chắc chắn bà ngoại và mợ cả sẽ tới làm phiền, nói không chừng Bùi Thừa Hãn còn phải cưới cô ta để chịu trách nhiệm đấy.”
Lâm Bảo Chi nghe xong thấy đầu óc mình như sập đổ, suýt chút nữa không biết biết phải nói gì: “Cái gì? Cái gì?”
Dư Tương rũ mắt: “Mẹ, bây giờ con không thể nói rõ ràng cho mẹ được, dù sao thì con cũng không sao cả, mẹ và Dư Kiến Kỳ quản lý Dư Lộ cho tốt là được.”
Lâm Bảo Chi kinh hồn táng đảm nghe điện thoại, nghe cũng biết Dư Tương không vui vì việc này, nhưng đối với bà thì chuyện quan trọng nhất bây giờ là làm rõ Dư Lộ lại làm ra chuyện tốt gì rồi!
“Được, hai con vẫn tốt là được.”
Nhưng sau khi cúp điện thoại, hai người bọn họ thật sự đang bình thường sao?