Dư Tương thuận miệng nói: “Bệnh viện cách nhà không xa, đâu đến nỗi chạy mất từ chỗ đó chứ?”
Nơi có Dư Lộ thì sẽ có Bùi Thừa Hãn, anh ta bất đắc dĩ giải thích hộ: “Tương Tương, Lộ Lộ có ý tốt, cô ấy quan tâm em mà.”
Dư Tương bình tĩnh nhìn anh ta, đôi mắt to tròn vô tội, càng tăng thêm sự bất lực: “Em biết mà, sao anh họ lại phải giải thích với em?”
“Anh chỉ bổ sung thêm một chút thôi, để em khỏi hiểu lầm.” Anh ta cho rằng Dư Tương đang nghĩ rằng Dư Lộ đang chế giễu việc cô không quen đường trong thành phố.
Dư Tương buông tay: “Lời em nói có mang theo tia công kích gì đâu, sao anh lại mẫn cảm cho rằng em sẽ hiểu nhầm thế? Nhưng mà anh họ đối xử tốt với Dư Lộ thật đó, còn chu đáo hơn cả em gái ruột đó.”
“Anh...”
Bùi Thừa Quang không hiểu lời nói sắc bén này, còn đứng bên nói với theo: “Anh cũng không nghe ra, Tương Tương chỉ là nói đùa thôi mà.”
Tiếp nhận ánh mắt tìm tòi của Lâm Bảo Chi và bà ngoại Lâm, Bùi Thừa Hãn chỉ có thể nhận thua, anh ta không thể lại liên lụy Dư Lộ, nói xin lỗi: “Là anh không tốt, là anh hiểu lầm.”
Dư Tương cười xán lạn như ánh mặt trời: “Không sao, dù sao em cũng không ý anh nghĩ như thế nào, lâu ngày mới biết lòng người mà.”
Bùi Thừa Hãn không xác định được,cái trừng mắt ngày đó của Dư Tương với Dư Lộ, thái độ đó rất không tốt, bây giờ thì hùng hồn nói chuyện, anh ta cũng không xác định được thái độ của Dư Tương là sao, chỉ là không thích hợp để nói ra trước mặt, có lẽ ngày đó Dư Tương quá tức giận, chỉ là liên lụy tới Dư Lộ, hết giận rồi à?
Dư Tương thu hết sự thay đổi cảm xúc của anh ta vào đáy mắt, do dự không quyết lại suy nghĩ chu toàn, phụ trách việc giải bài toán âu lo cho Dư Lộ đúng là quá thích hợp, làm lốp xe dự phòng cả đời cũng không phải không có nguyên nhân.
Bùi Thừa Hãn không phải cháu ruột của bà ngoại Lâm, nhưng cũng là một tay bà nuôi lớn, cháu ngoại ruột cãi nhau với anh, bà cũng không biết nên đứng về bên nào, trực tiếp cầm một chồng thư từ trong phòng ra.
“Tương Tương, cháu thay bà, đưa cuốn sách này đến nhà Duệ Quân, ông ngoại cháu mượn ông nó bảo bà đem đi trả. Vừa rồi bà quên mất, đúng lúc hai hôm trước ông ấy hỏi tới cháu, cháu qua đó chào hỏi với ông ấy đi.”
Dư Tương vui vẻ đồng ý: “Bà ngoại, cháu biết rồi.”
Cô vui sướng rời đi.
Lâm Bảo Chi khó hiểu nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, chú Khương sao lại hỏi tới Dư Tương vậy?”
bà ngoại Lâm cười: “Mấy hôm trước mẹ nói chuyện Tương Tương thi đậu đại học, ông ấy thuận miệng hỏi, với cả mẹ cảm thấy để hai đứa nhỏ hay tới lui với nhau là chuyện tốt.”
Hai mẹ con nhìn nhau cười, đều nghĩ cùng một hướng.
“Mấy đứa trẻ này đều đến tuổi kết hôn rồi, sầu quá đi, có thể giải quyết được đứa nào thì hay đứa đó.”
Dư Tương cũng không biết chuyện hai người tính toán gì, nhà họ Khương cô đã đi qua một lần, lần này lại tới nên quen cửa quen nẻo, nhưng mà người mở cửa cho cô lại là một người phụ nữ trung niên, khí chất đoan trang cao quý, không giống kiểu người làm bảo mẫu, cô lục tìm trong trí nhớ xưng hô với người đối diện này.
“Dì Lâm ạ.”
Lâm Thanh Lan gật đầu: “Cháu là...chị hay là em của Dư Lộ thế?”
“Cháu là chị của Dư Lộ, cháu tên là Dư Tương, dì Lâm, đây là sách ông ngoại cháu mượn ông Khương, bà ngoại bảo cháu trả lại.”
Lâm Thanh Lan mỉm cười nhận sách: “Nào, vào nhà ngồi ngồi đi, Duệ Quân cũng đang ở nhà đấy.”
Nhà họ Khương và nhà họ Bùi có cách bố trí không sai biệt lắm, chỉ là ông cụ Khương thích điền viên, đất trống trong sân đều trồng các loại rau củ quả, giá đậu Hà Lan ngăn nắp có không ít quả đậu đang rủ xuống, ngoài ruộng có ba bốn quả dưa hấu màu xanh lục vằn đen tròn vo nằm đó, hai người vừa đến phòng khách, Lâm Thanh Lan liền bảo bảo mẫu đưa trái cây lên.
“Đừng khách khí, chúng ta không thường gặp, chớp mắt cháu đã lớn như này rồi, xinh quá.”
“Dì Lâm quá khen rồi.”
DTV
Lâm Thanh Lan quen mang theo ngữ khí của bề trên, hơn nữa bà tiếp đãi khách rất nghiêm túc, hồi nhỏ có rất nhiều đứa bé không thích bà, nhưng mà Lâm Thanh Lan tự do phóng khoáng với chính trạng thái của mình, bây giờ biểu hiện như thế, có lẽ là có ý gì đó.
Chẳng lẽ Khương Duệ Quân có tác động gì rồi?
Dư Tương có nề có nếp trả lời từng vấn đề của Lâm Thanh Lan, hai người ngồi xuống chưa đến mười phút, Lâm Thanh Lan đã làm rõ khoảng thời gian cô từ trong đội đến khi về thành phố, còn có chuyên ngành đại học nữa.
“Hai chị em tụi cháu đều để nhà bớt lo, mẹ cháu đúng là khiến người ta hâm mộ, Khương Duệ Quân nhà dì ấy, tính cách còn chưa ổn định.”
Dư Tương bối rối cười: “Cháu cũng thấy cháu chưa lớn, làm một đứa trẻ rất hạnh phúc ạ.”