Mục lục
Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Tương thoải mái hơn rất nhiều: "Cũng may không ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh, anh yên tâm, trong thời gian hồi phục em sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh, anh muốn ăn gì cũng có thể nói."

Trả lại ân tình giống như anh đã chăm sóc cô vài ngày trước vậy.

Ninh Miễn trầm ngâm một lát: "Vậy phần mứt anh đào còn lại là của anh phải không?"

"Chỉ có vậy sao? Cho anh đó, còn gì nữa không?"

Ninh Miễn rất dễ nói chuyện: "Vậy thôi, có thời gian thì em nấu cho anh vài món ngon đi, bình thường đều là dì Hạnh nấu."

Dư Tương mi mắt cong cong: "Được."

Cô còn chưa cười xong, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, là hai ông bà nhà họ Ninh đến, theo sau là dì Hạnh mang theo hộp cơm.

Hai người đồng thanh hô: "Ông nội, bà nội."

Bà cụ Ninh vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Bác sĩ đâu, có nghiêm trọng không? Sao gia đình đó lại nhẫn tâm như vậy, công an đã bắt được người đó chưa? Thật sự là dọa c.h.ế.t bà ——"

Ông cụ Ninh bất đắc dĩ kêu: "Bà bình tĩnh chút đi, Ninh Miễn đã không khỏe rồi, cứ ngồi xuống đây hỏi từng câu một thôi."

Dư Tương là sợ điểm này, sợ hai ông bà quá đau lòng, cũng may Ninh Miễn kịp thời lên tiếng trả lời vấn đề bệnh tình, để cho hai ông bà yên tâm.

Bà cụ Ninh vẫn còn tức giận: "Tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho người này, người gì vậy chứ, cha cô ta làm việc không tốt, quay đầu lại trả thù người nhà chúng ta là thế nào?"

Ông cụ Ninh luôn miệng đồng tình, tốt xấu gì cũng làm cho bà Ninh bình tĩnh lại.

Dì Hạnh bày bữa trưa mang đến ra, lại bận rộn rót nước cho Ninh Miễn, để cho hai người họ ăn cơm, nhưng Ninh Cố một tay bó thạch cao, một tay cắm kim, anh làm sao ăn cơm mới là vấn đề.

Ninh Miễn khăng khăng bảo ông bà nội về nhà ăn cơm trước: "Buổi chiều cháu cắm kim truyền xong là có thể về nhà, hai ông bà về trước đi, ở đây có Dư Tương chăm sóc cháu rồi."

Huống chi, anh lớn như vậy rồi, cũng không quen bị người khác vây xem đút cơm.

Dư Tương kịp thời bày tỏ thái độ: "Đúng vậy, bà nội, ông bà về ăn cơm đi ạ, bà còn phải uống thuốc sau bữa ăn, không thể bỏ sót, lát nữa con đút cơm cho Ninh Miễn ăn, bà không cần lo lắng."

Lúc này bà Ninh mới chú ý tới Dư Tương, thấy hốc mắt cô đỏ ửng, chút không thoải mái và bất đắc dĩ trong lòng cũng nhạt đi, hòa nhã hơn chút, cuối cùng đồng ý cùng ông cụ Ninh về nhà.

Dư Tương đưa họ đến phía trước bệnh viên, bà Ninh đẩy cô trở lại: "Nếu có việc gì thì lập tức gọi điện thoại cho ông bà."

"Cháu biết rồi, bà nội."

Dì Hạnh cũng đi theo, Dư Tương thấy bọn họ đi xa mới trở về phòng bệnh.

Ninh Miễn ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh, cười cười với cô: "Em ăn cơm trước đi."

Dư Tương thuận miệng nói: "Vậy đâu có được, hay là anh ăn trước đi, bây giờ anh là bệnh nhân, phải được chăm sóc đặc biệt."

Nói xong im lặng kéo băng ghế lại ngồi ở bên giường, bày ra hai món ăn, sau đó rửa tay cầm đũa, gắp một đũa rau diếp đến bên miệng anh, lỗ tai Ninh Miễn có chút đỏ, nhưng cũng không để cô đợi lâu, há miệng ăn.

Một món ăn khác là thịt xào cần tây, thức ăn chính là cơm, cũng may dì Hạnh cẩn thận, mang theo cả thìa, Dư Tương dứt khoát dùng thìa đút cho anh ăn, một thìa thức ăn một thìa cơm, Ninh Miễn rất phối hợp, cũng rất mệt mỏi.

Bởi vì... Dư Tương căn bản không để cho anh cơ hội nhai kỹ nuốt chậm.

"Hay là em ăn trước một chút đi?"

Dư Tương nghi ngờ hỏi: "Là do em đút không tốt sao?"

Ninh Miễn khéo léo nói: "Không, anh chỉ là nhớ lại cảm giác đút cho Quyển Quyển ăn khi còn bé."

"Hả? Anh nói rõ một chút."

Anh nhanh chóng trả lời: "Khi ấy anh không thạo nên đút nó ăn quá nhanh quá nhiều."

Dư Tương bĩu môi, làm chậm lại, thuận tiện cầm lấy một đôi đũa khác, ăn một chút, nhưng đôi khi thuận tay, chưa kịp đổi đũa nên dùng lẫn lộn.

"Ờ..."

Ninh Miễn ra vẻ không biết: "Sao vậy?"

"Đũa..."

Ninh Miễn chần chừ hỏi: "Em không muốn dùng đũa anh đã dùng hả?"

Dư Tương lắc đầu: "Cũng không phải, không sao đâu, ăn đi."

DTV

Sau đó, cô rất chú ý không dùng lẫn lộn, cô không quá bận tâm chuyện này, nhưng cố ý dùng lẫn lộn cũng không thoải mái.

Ăn trưa xong, Ninh Miễn không chịu uống canh, lý do tất nhiên là giống tình cảnh của Dư Tương ngày hôm đó.

Dư Tương cất hộp cơm đi, nhìn chai nước muối thứ hai còn hơn một nửa, dựa trên nguyên tắc có qua có lại, nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn đi vệ sinh à? Hay là hỏi y tá xem, có cái gì không..."

Chỉ là tình hình này của anh, cởi quần cũng là vấn đề.

Ninh Miễn nhìn tay mình, cười nhạt nói: "Anh vẫn nhịn được, hẳn là không thành vấn đề."

Hoàn cảnh phòng bệnh hỗn loạn, anh không muốn Dư Tương khó xử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK