Trường Phong im lặng, nó cũng không biết làm như thế nào để khuyên bảo Dư Tương, nhưng nó cực kỳ muốn hai người có thể đến với nhau. Nếu có thể, nó thậm chí nghĩ sẽ cho hẳn nhiệm vụ-
" Trường Phong, cậu không phải là đang nghĩ đến chuyện đưa nhiệm vụ đó chứ?"
Trường Phong vội vàng phủ nhận: "Làm sao có thể, tôi không có!"
Dư Tương hừ một tiếng: "Vậy thì tốt, quên đi, tạm thời không muốn nghĩ đến nữa. Tôi đói rồi, quay về ăn cơm thôi."
Hai người bọn họ đã trong trạng thái bị trói buộc với nhau, đời này có thể thoát ra không thì còn phải nói tiếp. Thích có lẽ có thể làm Dư Tương ở nhà họ Ninh càng tự nhiên hơn.
Ninh Miễn thấy cô quay lại mới an tâm, dịu dàng hỏi: "Quyển Quyển, như thế nào?"
"Cũng ổn, không có quậy, dắt xong thì quay lại rồi."
Ngồi xuống ăn điểm tâm, Dư Tương sớm đã ăn xong, liền lên đường đi đến trường học; nhưng vì cứ rối rắm về chuyện này nên trong lòng đứng ngồi không yên, lên lớp nghe giảng không vào, cũng may là không có giáo viên nào đặt câu hỏi.
Hết giờ đụng phải Phương Ngọc Khiết, cô ấy bất đắc dĩ nhìn Dư Tương nói: "cô không quay về ký túc xá, mấy ngày này cũng không gặp được cô, vừa hay có chuyện muốn nói cô đây. Có người nhờ tôi giúp đưa thư tình cho cô, cô muốn xem xem không?"
"Này, cô cũng không phải không biết tôi kết hôn rồi đâu."
"Đúng vậy, tôi biết mà, tôi còn nói với người đó rồi mà cậu ta không tin, muốn tôi phải đưa lại cho cô. Tôi ôn tập cần ghi chép của cậu ta nên đành đồng ý giúp cậu ta một chuyện nhỏ, cô đừng giận tôi nha."
Dư Tương cười cười:"Không sao, vậy đi ha, cô cũng giúp tôi một chuyện, trả lá thư này về đi."
Đến cả thư cô cũng chưa mở ra, ở trên đó vẽ một dấu chéo lớn, chỉ để lại một chữ: Trả.
Phương Ngọc Khiết cười không ngừng: "Cô cũng đủ lạnh lùng đó, nói thiệt là cô không nên kết hôn sớm như vậy, giờ nhìn xem có bao nhiêu người thích cô, cô có thấy hối hận vì đã kết hôn sớm không?"
Dư Tương nhún vai, thành thật hỏi: "Cô cảm thấy có ai so được với Ninh Miễn sao?"
Phương Ngọc Khiết thành thực nói: "Không có, dù sao thì phong cách xử lý này của cô cũng đáng giá cho tôi học tập quá, dạo gần đây tôi cũng gặp phải một tên vô liêm sỉ, đẩy ra thế nào cũng không được."
"Không phải là tại cô không nỡ nhẫn tâm sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-328.html.]
"Có chút, dù sao thì cũng là người quen, nếu như đẩy đi rồi thì đến bạn bè cũng không làm được nữa."
Dư Tương bỗng nhiên hiểu được, cô sở dĩ do dự khi đối mặt với lười tỏ tình của Ninh Miễn, trong lòng thì bất an hoàn toàn là vì cả hai người đều quá thân thiết, nếu như lần này lại từ chối thì nói không chừng đến vợ chồng giả đều làm không được.
Buổi trưa Dư Tương ở căn tin trường học ăn cơm, buổi tối thì có ý ở lại thư viện câu một chút thời gian mới quay về nhà.
Cũng tính là lấp l.i.ế.m đi?
Ngày hôm qua trở về trễ như vậy, mấy ngày nữa là phải thi, hôm nay cô phải trở về trễ hơn nữa.
Về đến nhà, Ninh Miễn cũng ở đó, trước mặt của các cụ lại kỳ lạ như vậy, Dư Tương còn chưa kịp cảm khái gì thì Ninh Miễn đã nói với cô một chuyện.
"Cha gọi điện thoại tới, nói là mẹ của chúng ta không khỏe nên nhập viện rồi, đang kiểm tra, ngày mai chúng ta qua sớm coi thử?"
DTV
Dư Tương cả kinh, người mẹ này nhất định là Lâm Bảo Chi.
"Em đừng gấp, cha nói tình trạng của mẹ không nghiêm trọng, bác sĩ chẩn đoán có thể là viêm ruột thừa, nếu là vậy thật thì phải làm một cuộc phẫu thuật."
Dư Tương gật đầu, cả buổi tối đều rất an bình.
Buổi sáng hai người lên đường đến bệnh viện. Vì đi quá sớm nên đến cả thuốc bổ cũng không kịp mua, Ninh Miễn đem theo mấy tấm phiếu thực phẩm phụ phẩm linh tinh, định là đến trưa thì lại chạy đi chút ít mua thuốc bổ cho Lâm Bảo Chi.
Lúc bọn họ đến bệnh viện, Lâm Bảo Chi nằm ở trên giường bệnh, cả khuôn mặt hiện rõ sự không thoải mái.
"Mẹ, làm sao vậy?"
"Con sao lại đến sớm như vậy?"
Lâm Bảo Chi là tối qua tan làm cảm thấy khó chịu, nhịn đến sau khi ăn xong cơm tối xong thì đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói là viêm ruột thừa cấp tính, mà Dư Kiến Kỳ lại phải đi công tác, ông ấy phải tìm một người chăm sóc Lâm Bảo Chi nên dứt khoát chào hỏi Dư Tương trước, bên phía Dư Lộ thì không có điện thoại, phải đến tận nhà thông báo. Nhiệm vụ này giao cho Dư Uy, sáng nay mới qua đó, đến giờ vẫn chưa quay lại.
Lâm Bảo Chi vẫn còn đang cằn nhằn: "Mấy chuyện này trước tiên khoan để bà ngoại con biết, mẹ làm phẫu thuật xong hết đi rồi hẳn nói."
Dư Tương nhìn bà vẫn còn có tinh thần, tạm thời cũng yên tâm hơn nhiều.
Ca phẫu thuật đầu tiên của bác sĩ sau khi đi làm chính là Lâm Bảo Chi, sau khi bà bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Dư Uy và Dư Lộ mới vội vã chạy tới.