Dư Kiến Kỳ khó tránh khỏi mà hỏi: "Sao bây giờ con mới tới."
Dư Lộ ho hai tiếng, xin lỗi nói: "Cha, hôm qua con bị cảm nên dậy trễ, trước khi đến còn gặp chuyện nên bị trì hoãn."
"Chuyện gì."
Dư Uy thay Dư Lộ giải thích, lúc anh chạy đến nơi thì vừa kịp lúc, nếu không phải nhờ thân phận công an của anh thì không chừng bây giờ Dư Lộ còn không thể ở lại đây đâu.
"Có người khiếu nại Lộ Lộ đầu cơ tích trữ, nói cũng có dáng có vẻ nên công an đến để điều tra tình hình."
Khuôn mặt Dư Lộ vẫn còn phát sợ, may mà có Dư Uy đến, nếu không thì khí chất hùng hổ của hai vị công an đó thật sự muốn tra xét cô ta, cô ta không sợ bị tra xét, sợ là sợ để cho Hứa Chấn Uyên biết thì ngày sau sẽ nghi ngờ cô ta.
Dư Kiến Kỳ chau mày: "Vô duyên vô cớ ai lại khiếu nại con?"
Du Lộ theo bản năng nhìn về phía Dư Tương, thấy cô cũng hiếu kỳ mà hóng, cắn môi lắc đầu "Con cũng không biết, có thể là hàng xóm ạ."
Cô và Dư Tương cách xa nhau, cứ coi như là Dư Tương khiếu nại đi, cũng sẽ để lại dấu tích bên phía công an, đến lúc đó Dự Kiến Kỳ tra nhẹ là sẽ lộ tẩy, cô ta không chắc chắn Dư Tương sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy hay không.
Dư Tương nhíu mày: "Cô nghi nhà hàng xóm thì nghi đi, nhìn tôi làm gì?"
Cô quả thật không có khiếu nại, nhưng tùng có ý định này, cho Dư Lộ, một cái cảnh báo là đủ rồi. Nhưng hiện tại cô vẫn còn chưa làm gì, Dư Lộ đã bị □□ rồi, chẳng lẽ không phải nguyên nhân là do bình thường cô ta hành sự quá phách lối à?
Khu chung nhiều người nhiều tai mắt phức tạp, mấy người nhàn rỗi không có chuyện làm có rất nhiều, chuyên môn nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của người ta. Thế nên lúc cô ở tại khu chung cư muốn cho người nhà mình ăn thịt đều phải ra ngoài đi dạo một vòng, giả vờ là thịt được mua về.
Dư Tương nghiêng đầu: "Cô hàng ngày đi sớm về trễ là để làm ăn?"
"Em không có!"
"Vậy thì là cuối cùng có thể độc lập khỏi nhà rồi nên vui sướng đến cực điểm, ngày ngày ăn uống thả cửa à?"
Dư Lộ dĩ nhiên là phải phủ nhận: "Không phải."
Cô ta cùng lắm cũng chỉ là bán tiền, định mua vài tấm vải làm cho bản thân quần áo mới, ai nghĩ đến lại có người nhằm vào cô ta, trong lòng cô ta đã sàng lọc ra người làm chuyện này, lúc đến đây suy nghĩ cả một đường đều không có tâm tư gì cả.
Dư Tương nhún nhún vai, cười trên nỗi đau của người khác mà mở miệng: "Vậy thì cô cũng xui xẻo thật đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-329.html.]
Dư Kiến Kỳ theo bản năng muốn khiển trách Dư Tương nhưng nhìn thấy cô hoàn toàn không để ý mọi người mà châm biếm Dư Lộ, Ninh Miễn và Dư Uy đều không ra vẻ gì là không tán thành, trong lòng ông cũng bỏ qua, cũng để cho Dư Tương nói vài ba câu, dứt khoát ngậm miệng.
Ninh Miễn cau c.h.ặ.t c.h.â.n mày cũng từ từ giãn ra, cha vợ cũng không tính là hồ đồ lắm, nhưng vẫn kiến người khác chán ghét như cũ.
Cuộc phẫu thuật của Lâm Bảo Chi rất thuận lợi, người cầm d.a.o chính khá nổi tiếng, sau khi ra ngoài thì Ninh Miễn bắt tay cảm ơn với ông ta, xưng hô chú cũng rất thân thiết.
Dư Tương cũng phải tỏ vẻ: "Cảm ơn chú Tần."
Bác sĩ cười cười, khen hai người xứng đôi, sau khi hàn huyên thì lại đi bận chuyện.
DTV
Người đi rồi, Dư Tương mới hỏi: "Tối hôm qua anh vừa liên hệ à?"
Ninh Miễn gật đầu: "Vừa hay chú Tần có thời gian, nếu không thì cũng không kịp."
Dư Kiến Kỳ ở một bên nghe, mở miệng, nói ra câu không mấy dễ chịu: "Không phải là tiểu phẫu thôi sao, bác sĩ nào làm thì cũng vậy, sau này đừng có phiền phức như vậy nữa."
Dư Uy nghe vậy thì cảm thấy không hay, nói đỡ cho cha ruột: "Cũng không giống nhau mà, em rể đây là đang hiếu thuận đó."
Dư Tương xem thường mà nói: "Em hiểu ý của cha chúng ta, sao này đợi ông ấy làm phẫu thuật thì cứ làm y như vậy."
"Cái này..."
Sắc mặt của Dư Kiến Kỳ không tốt nhưng cũng không thể phản bác lại gì, Dư Uy cũng không thể nói gì hơn.
Cũng không cần bọn học phải giảng hòa, Lâm Bảo Chi trong phòng phẫu thuật được đẩy ra ngoài rồi, bọn họ đều bận rộn đi chăm sóc. Dư Lộ đứng đơ tại chỗ, ngơ ra một lúc, cô ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Điệu bộ của Ninh Miễn không những không có chán ghét Dư Tương, ngược lại còn vui vẻ làm em rể hiếu thuận của nhà họ Dư là như thế nào vậy?
Trong lòng cô ta dâng lên một dự cảm không tốt nồng đậm.
Dư Uy cảm thấy Dư Lộ còn kỳ lạ hơn: "Dư Lộ, em đứng ở ngoài làm gì vậy?"
Mẹ của anh ta ngã bệnh phải làm phẫu thuật rồi, đầu óc Dư Lộ vẫn không ở đó. Còn nữa, anh ta dù biết rằng gần đây cha mẹ sống không được thoải mái đều là vì chuyện kết hôn của Dư Lộ, nhưng Dư Lộ kết hôn xong càng ngày càng...
Dư Lộ lơ đi ánh mắt dò xét của Dư Uy, sau đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Dư Tương hỏi han ân cần Lâm Bảo Chi, cô ta đứng một bên không tiến lên phía trước, dù sao Lâm Bảo Chi cũng không có thích cô ta, cô ta cũng không cần cuộc sống mà Lâm Bảo Chi yêu chiều, mắc gì phải đi qua lấy lòng đây?
Lâm Bảo Chi liếc thấy Dư Lộ đang ra sức che giấu sự lạnh nhạt, trong lòng tràn đầy nỗi thất vọng, dứt khoát dời tầm mắt không nhìn cô ta nữa.