"Đã bị thế này bao lâu rồi? Đi khám chưa?"
"Hôm trước vừa bị, lúc đầu chỉ là một đám nhỏ, nhưng sau khi bôi thuốc trị viêm da thì ngày càng nhiều hơn."
Dư Tương nhíu mày, lấy bộ sản phẩm dưỡng da mà cô ấy mang theo ra kiểm tra: "Từ tháng trước đến nay cô đã mua kem dưỡng trắng da và kem chống nắng ở đâu? Tôi nhớ trước kia cô không dùng gói cơ mà, không mua lẻ nữa à?"
Lạc Hải Đường bồn chồn không yên: "Đúng thế, tôi mua gói kem dưỡng trắng da về sau đó chiết vào một cái lọ sạch sẽ. Bây giờ tôi chỉ sử dụng sản phẩm của nhà máy Tân Hoa thôi, không mua của nhà khác."
Nói đúng ra là từ sau khi biết người trong lòng mình là anh trai của Dư Tương, cô ấy đã yên lặng làm người ủng hộ rồi.
Dư Tương mở lọ thủy tinh chứa kem dưỡng trắng da kia ra rồi quệt một ít định bôi lên mu bàn tay mình, lại bị Ninh Miễn cản lại.
"Em làm gì thế?"
"Em thử xem sao."
Sản phẩm được đóng gói không thể nào xuất hiện chất cấm được. Thứ trên mặt Lạc Hải Đường không khác gì nhiều với bốn nữ sinh kia. Bây giờ Trường Phong không thể lên tiếng nên cô chỉ đành dùng thử xem rốt cuộc bên trong có bao nhiêu chất khác.
Ninh Miễn vươn tay ra: "Vậy em để anh thử cho."
"Hả?"
Dư Uy quay sang nhìn rồi cũng vươn tay thử: "Anh cũng thử cho. Da tay da mặt mấy cô gái đều rất quý giá."
Dư Tương vui vẻ nói: "Vậy được rồi, có hai người thử thì kết quả sẽ càng chính xác."
Cô dùng đầy ngón tay quẹt lên tay Ninh Miễn một cái, rồi lại quẹt lên tay Dư Uy một cái, sau đó để bọn họ tán đều ra, rồi lại bôi thôi một ít vào sau tai. Ninh Miễn nhìn chằm chằm vào cô, xem cô bôi bôi trét trét lên tai Dư Uy. Anh mím môi lại nhưng cuối cùng lại không ngăn cản.
Dư Tương bôi cho cả hai người xong cũng muốn tự mình thử. Nhưng Ninh Miễn lại nhìn cô lom lom không cho cô làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-373.html.]
"Vậy được rồi, chờ phản ứng của hai người vậy."
Dư Uy đùa vui nói: "Nếu hai người bọn anh da dày thịt béo không thử ra gì thì làm sao bây giờ?"
Dư Tương nhún vai: "Vậy em chỉ đành thử thôi."
Ninh Miễn nghe thấy vậy lại nhìn mu bàn tay không chớp mắt, sau đó anh nhanh chóng nhíu mày nói: "Dư Tương, sau tai anh có cảm giác hơi đau."
"Em xem xem."
Dư Tương tới gần bên anh, nắm tai anh mới có thể nhìn thấy hình huống sau tai. Quả nhiên làn da ở đó đã xuất hiện mảng đỏ không bình thường. Cô cầm khăn lông ướt đã chuẩn bị từ trước lên lau mấy thứ kia đi. Vì đứng quá gần nhau nên hô hấp của cô phun lên tai anh. Lỗ tai Ninh Miễn giật giật, sau khi được lau khô còn vô thức giơ tay lên sờ tai mình.
DTV
Rất nhanh sau đó Dư Uy cũng cảm nhận được cảm giác không bình thường sau tai.
"Anh đau..."
Ninh Miễn cướp khăn lông ướt đi: "Để anh lau cho anh cả."
"Hở?"
Chỉ là động tác của anh không thể dùng từ dịu dàng để hình dung được. Sau khi lau sạch kem dưỡng trắng da lại còn ném luôn cái khăn xuống rồi ngồi lại bên người Dư Tương.
Dư Tương cho ra kết luận: "Kem dưỡng trắng da này quả thật có chứa thứ không nên có. Vẫn như trước, tôi sẽ liên lạc với người ta để lấy thuốc trị mẩn đỏ cho cô cái đã."
Trước kia công thức giải độc được để lại trong cửa hàng Bách Hóa để khách hàng có vấn đề có thể liên hệ kịp thời. Còn bây giờ người thuận tiện liên lạc nhất chính là Kỳ Thao. Lúc cô gọi điện thoại tới cửa hàng Bách Hóa thì Kỳ Thao không đi làm, gọi tới nhà họ Kỳ thì mẹ Kỳ nghe máy, sau đó nhanh chóng chuyển cho Kỳ Thao. Giọng nói của anh ta cũng không lớn, sau khi nghe xong tình huống thì vội vàng hứa hẹn sẽ tới cửa hàng Bách Hóa lấy thuốc bằng tốc độ nhanh nhất rồi đưa tới đây liền.
"Chờ một chút nhé, thuốc kia hẳn là có thể giúp cô thoải mái hơn."
Lạc Hải Đường thở phào một hơi, cuối cùng cũng yên tâm, nói bằng giọng điệu vẫn còn sợ hãi: "Biết vậy tôi đã tới tìm cô từ lâu rồi, không cần phải chịu khổ lâu như vậy."
Dư Tương nhún nhún vai: "Chuyện này cũng đâu còn cách nào khác. Cũng may mà bây giờ chưa nghiêm trọng lắm. Bây giờ cô nói chi tiết cho tôi kem dưỡng trắng da này là sao đây, từ đâu tới, đã tiếp xúc với những ai. Mời cô nói rõ ràng mọi thứ vì chuyện này rất quan trọng."