Dư Tương đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bèn thừa dịp Kỳ Thao đi xa nhỏ giọng nói: "Em không ngờ chị sẽ thích Trương Phi. Vốn dĩ em còn cảm thấy chị và Kỳ Thao xứng đôi ấy chứ."
Suy nghĩ này cũng chỉ là chợt hiện lên trong đầu cô mà thôi. Dư Tương chưa từng có kinh nghiệm giới thiệu đối tượng cho người ta. Cô càng muốn để Chu Tư Vi có thể tự do lựa chọn hơn.
Chu Tư Vi lơ đãng đáp: "Chị cảm thấy hẳn là người này hơi khó ở chung."
"Yên tâm đi, em sẽ không tùy tiện giới thiệu cho chị đâu, bây giờ lại càng không dám hơn. Em chỉ tập trung tinh thần chờ lấy tiền mừng là được rồi."
"Tương Tương!"
Dư Tương làm mặt quỷ: "Được rồi, sắp đến già rồi đó, đừng nói đến chuyện này nữa."
Tới trước cửa nhà, còn chưa đi vào bọn họ đã ngửi thấy mùi đồ ăn. Lần này đổi thành Chu Tư Vi trêu ghẹo cô: "Thấy chưa, vừa rồi chị có nói sai đâu? Chị chưa từng thấy Ninh Miễn đứng trong phòng bếp bao giờ. Thế mà bây giờ Ninh Miễn lại đang ở nhà nấu cơm cho em. Em dạy bảo chồng tốt lắm!"
Dư Tương đứng lù lù bất động rồi nhướng mày nói: "Em dạy lại cho chị nhé?"
"Khụ, tạm thời không cần đâu."
Hai người đẩy cửa đi vào. Vừa lúc Ninh Miễn đi ra phòng khách thì nghe thấy tiếng động. Khuôn mặt vốn đang cười tươi vui vẻ của anh lúc nhìn thấy Chu Tư Vi thì lại hiện rõ sự ngạc nhiên.
"Hai người..."
Sao Chu Tư Vi lại không thấy được chứ: "À, có phải hôm nay chị không nên tới nhà các em ăn chực không nhỉ?"
Ninh Miễn vội vàng phủ nhận: "Không phải đâu..."
Dư Tương cũng chứng thực nói: "Làm gì có chứ. Bọn em đều rất hoan nghênh chị tới đây ăn cơm."
"Ôi, hai em đừng nói nữa, dù sao thì chị cũng sẽ không tin đâu. Chỉ là nếu chị đã tới thì chắc chắn là sẽ không vội đi ra đâu. Chị xem xem Ninh Miễn ở nhà làm cái gì nào? Sườn hầm này, còn có cả tôm nữa, thịnh soạn vậy hả?"
"Đúng vậy, biết chị muốn tới đây ăn cơm nên mới chuẩn bị thịnh soạn vậy đó."
Ninh Miễn liếc mắt nhìn Dư Tương một cái, cười cười không hùa theo nhưng cũng không phủ nhân.
DTV
Mấy món ăn cầu kỳ cho bữa cơm đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ còn lại món rau xào nữa thôi. Ninh Miễn chỉ có một tay không làm được tốt nên để Dư Tương và Chu Tư Vi tới làm. Bốn món ăn một món canh được bưng lên, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Trên bàn ăn hình tròn, Dư Tương ngồi giữa Chu Tư Vi và Ninh Miễn, khoái trá tuyên bố: "Ăn cơm thôi!"
Ninh Miễn gắp cho Dư Tương một con tôm. Từ khi biết Dư Tương thích ăn tôm, thỉnh thoảng trong nhà lại xuất hiện món ăn này.
Dư Tương cảm thấy hơi áy náy nên lột cho Ninh Miễn ba bốn con tôm. Vẻ u sầu giữa hai lông mày của Ninh Miễn cũng dần tiêu tán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-350.html.]
Càng ngày Chu Tư Vi càng cảm thấy hôm nay cô ấy tới đây ăn cơm là quấy rầy thế giới của hai người bọn họ. Nếu không có cái bóng đèn chướng mắt là cô ấy thì người ta đã anh anh em em ăn xong rồi. Vì kiêng dè sự tồn tại của cô nên ngay cả gắp rau cho nhau cũng phải rụt rè hả?
"Em trai à, em yên tâm, ăn xong chị sẽ đi liền!"
Chủ yếu là thức ăn đêm nay rất ngon nên muốn cô ấy rời đi cũng phải để cô ấy ăn no cho có sức cái đã.
Dư Tương muốn cản lại: "Không sao đâu, chị cứ từ từ ăn..."
Ninh Miễn cắt ngang lời cô, nghiêm túc nói: "Cảm ơn chị nhé."
"Khụ khụ..."
Chu Tư Vi suýt nữa thì bị sặc cơm. Mặc dù vừa rồi cô nói thật nhưng vẫn mang theo ý muốn trêu ghẹo, không ngờ Ninh Miễn lại thẳng thắn như vậy, còn hiếm khi gọi cô được một tiếng chị nữa chứ.
"Chị cũng sắp ăn xong rồi!"
Vì một tiếng chị này, cô ấy phải ăn nhanh nhanh chút rồi về mới được!
Mười phút sau, Chu Tư Vi đặt đũa xuống vớ lấy túi xách của mình rồi cản hai người đang ngồi trên ghế lại: "Hai người cứ ăn tiếp đi, chị về trước đây, gặp lại sau nhé."
"Đừng tiễn, hai người cứ ăn đi!"
Trước khi rời đi thậm chí Chu Tư Vi còn giúp bọn họ đóng cửa lại nữa chứ.
Dư Tương sờ sờ cái mũi rồi nhẹ nhàng hỏi: "Anh như vậy có phải không tốt lắm không?"
Ninh Miễn cụp mắt ăn cơm, vẻ mặt rất lạnh nhạt: "Đều là họ hàng với nhau cả. Chị ấy hóng chuyện còn không kịp ấy chứ. Không có gì là không tốt cả."
"Ặc."
Trên bàn cơm im lặng hơn rất nhiều. Dư Tương ăn xong cơm của mình rồi đem bát không vào trong bếp. Ninh Miễn chậm hơn cô một bước đứng dậy dọn dẹp bát đĩa. Cô vội vàng ngăn lại: "Để em làm để em làm, hôm nay không nên để anh động tay động chân."
Cô cực kỳ ân cần, chỉ sợ làm anh không vui.
Nội tâm Ninh Miễn tràn đầy ấm ức: "Dư Tương, em đang cố ý."
"... Nào có. Hôm nay em tới nhà máy nên thuận tiện đưa chị Vi về nhà thôi."
"Vậy hôm nay là ngày gì?"
Dư Tương giả vờ giả vịt nhìn lịch một cái rồi sau đó làm bộ như ngạc nhiên nói: "A, hóa ra hôm nay là sinh nhật anh. Xin lỗi anh nhé, cơm tối hôm nay hẳn là phải để em chuẩn bị mới đúng. Anh vất vả rồi, Thọ Tinh à."