Phan Ngọc Lương mím môi nhìn Điền Tĩnh, trên mặt hiện ra vẻ chờ mong, giọng điệu cũng có chút lấy lòng: "Tiểu Tĩnh, chờ xử lý xong Cố Tiểu Tây, chúng ta trở lại thủ đô đi, dưỡng thai thật tốt rồi sinh đứa nhỏ ra, được không em?"
Sự quen biết của anh ta và Điền Tĩnh như một tuồng kịch, lúc đó cô ta đang tìm người đoán mệnh ngay trên đầu đường.
Lúc ấy, cái người đeo kính râm, đội mũ thần côn kia đã chỉ vào anh ta nói một câu: "Chính là anh ta."
Anh ta nghĩ mình sẽ vĩnh viễn không quên ánh mắt của Điền Tĩnh khi quay đầu nhìn về phía mình, mừng rỡ, ỷ lại, tựa như anh ta là tất cả những gì cô ta có. Lúc đó, dường như Phan Ngọc Lương đã bị thứ gì đó đánh trúng trái tim, sau đó mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của anh ta.
Bọn họ ở bên nhau không bao lâu thì Điền Tĩnh mang thai, cô ta vô cùng vui vẻ vì điều này.
Nhưng mà, anh ta luôn có một loại ảo giác mình không thể giữ được Điền Tĩnh. Rõ ràng hai người thân mật với nhau, tình cảm rất sâu đậm, thậm chí trong bụng Điền Tĩnh còn có con của anh ta, nhưng hết lần này tới lần khác, trong lòng anh ta luôn có cảm giác kỳ quái và buồn cười này.
Điền Tĩnh nhíu mày, quay đầu nhìn Phan Ngọc Lương, một lúc sau, cô ta cong môi nói: "Được rồi, chúng ta sẽ cùng nhau trở về."
Nghe cô ta trả lời, Phan Ngọc Lương thở phào nhẹ nhõm trong lòng, ngay sau đó anh ta nói: "Thế nhưng em vẫn chưa nói cho anh biết, làm thế nào để đối phó Cố Tiểu Tây kia. Bây giờ Yến Thiếu Ngu, Lăng Gia, Kỷ Vĩ Cần đều ở nhà họ Cố, chúng ta muốn tìm cơ hội ra tay cũng không dễ dàng, nếu tùy tiện hành động thì rất có thể sẽ rơi vào tình huống ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, mấy người bọn họ đều là người tàn nhẫn."
Nghĩ đến chuyện khi còn nhỏ, bọn họ bất đồng ý kiến rồi quần ẩu nhau, mà lần nào đối phương cũng có thể giành phần thắng, Phan Ngọc Lương nhíu mày, tuy bây giờ đã trưởng thành, sẽ không xúc động như vậy nữa, nhưng nếu thật sự đánh nhau thì chắc chắn anh ta không phải là đối thủ của bọn họ.
Hiển nhiên là Yến Thiếu Ngu kia rất thích Cố Tiểu Tây, nếu bọn họ thật sự muốn đối phó thì nói không chừng sẽ bị để mắt tới.
Yến Thiếu Ngu là kẻ điên cuồng có thể làm bất cứ điều gì, ai biết hiện tại "Bệnh điên" của anh đã chuyển biến tốt chưa?
Điền Tĩnh nghe thấy sự do dự trong lời nói của Phan Ngọc Lương, ánh mắt cô ta hơi khinh miệt, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng: "Anh không cần lo lắng về chuyện này."
Nghe cô ta nói vậy, Phan Ngọc Lương lại càng lo lắng hơn, vừa định hỏi gì đó thì lại nghe thấy Điền Tĩnh nói: "Được rồi, dọn dẹp cũng tàm tạm rồi, anh lên xe lấy chăn mền ra, lái xe cả một ngày, anh không mệt mỏi sao?"
Trong nháy mắt, lời nói của Phan Ngọc Lương bị nuốt ngược trở vào trong, anh ta có chút bất đắc dĩ quay đầu đi ra.
Điền Tĩnh nhìn theo bóng lưng anh ta rồi lạnh lùng cười, trong lòng thầm mắng một tiếng "Phế vật”.
Phan Ngọc Lương chỉ là một vai phụ không có ý nghĩa trong tiểu thuyết, là sự tồn tại xách giày cho Tống Kim An, nếu như không phải đại sư lựa chọn anh ta, nói Ngũ Hành của anh ta thuần âm, thích hợp nhất để thai nghén "Quỷ tử” thì Điền Tĩnh sẽ nhìn trúng anh ta sao?
Còn nữa, bây giờ Tống Kim An đang đề phòng cô ta, Phan Ngọc Lương chỉ là lựa chọn tốt nhất để lùi lại mà cầu việc khác thôi.
Cô ta hít một hơi thật sâu, đặt tay lên bụng, cảm nhận được "Quỷ tử" trong bụng huyết mạch tương liên với mình, trên mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ, mọi thứ đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, Cố Tiểu Tây, chỉ còn cô thôi, đừng khiến tôi thất vọng.