Dứt lời, anh lại lấy ra một hộp diêm từ trong vạt áo, may mà mặc áo khoác da, bên trong quần áo không ướt, diêm còn có thể dùng.
Tống Kim An liên tục gật đầu, nhận lấy diêm rồi xây một đống rơm rạ, rất dễ dàng đốt lửa.
Nhưng anh ta bận rộn thì hiển nhiên cũng quên mất chuyện mắt cá chân của Điền Tĩnh còn bị thương, cho đến khi sắc mặt cô ta trắng bệch kêu đau một tiếng, mới khiến suy nghĩ của Tống Kim An trở về.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Điền Tĩnh, lúc này mới nhớ tới chân Điền Tĩnh cũng bị sói cắn bị thương.
Vẻ mặt Tống Kim An có chút áy náy, sau khi anh ta biết thì hỏi: “Đồng chí Điền, cô thế nào rồi?”
Điền Tĩnh lộ vẻ suy yếu lắc đầu, nở nụ cười yếu ớt với Tống Kim An: “Tôi không sao, chỉ cần anh khỏe là tôi yên tâm rồi, chúng ta nhất định đều có thể bình an trở về.”
Giờ phút này, dáng vẻ mỉm cười thuần khiết của Điền Tĩnh làm lòng Tống Kim An khẽ lay động, cô ta giống như được bao phủ trong lớp ánh sáng thiêng liêng, làm cho những người đắm chìm ở xung quanh đều cảm nhận được hơi ấm không thể diễn tả.
“A…” Điền Tĩnh lại không khỏi kêu đau một tiếng, hai gò má toát ra chút mồ hôi lạnh.
Tống Kim An đột nhiên phục hồi tinh thần, cụp mắt nhìn vết thương ở mắt cá chân cô ta đã có chút xanh lên, vẻ mặt đầy lo lắng, quay đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, giọng điệu mang theo chút khẩn cầu: “Thiếu Ngu, vết thương của đồng chí Điền quá nghiêm trọng, phải khử trùng.”
Yến Thiếu Ngu nhìn bầu không khí giữa hai người, vẻ mặt dửng dưng, gương mặt cương quyết hơi nhướng lên: “Liên quan gì đến tôi?”
Sắc mặt Điền Tĩnh trắng bệch, trong mắt lóe lên vẻ bất an.
Môi Tống Kim An giật giật, có chút bất đắc dĩ nói: “Thiếu Ngu, hiện tại chúng ta cùng bị mắc kẹt, phải giúp đỡ lẫn nhau mới đúng. Nếu như cứ phòng bị lẫn nhau như vậy, làm sao có thể bình an rời khỏi đây được?”
Yến Thiếu Ngu nhếch khóe môi lên, giọng điệu nghiền ngẫm vừa quyến rũ lại mát lạnh: “Giúp đỡ lẫn nhau? Anh chắc chưa? Anh hiểu tính cách của cô ta được bao nhiêu? Vừa rồi ở đỉnh núi, tôi tận mắt nhìn thấy cô ta cắt đứt dây thừng của Cố Tiểu Tây. Người như vậy, anh dám cùng cô ta giúp đỡ lẫn nhau, chứ tôi thì không dám. Giao mạng của mình vào tay một người như vậy, anh chê mình sống quá lâu à.”
Nghe vậy, Điền Tĩnh phút chốc thay đổi sắc mặt, giọng nói khàn khàn mà suy yếu: “Tôi không có, thanh niên trí thức Tống, tôi thật sự không có. Tôi chỉ muốn giúp đỡ, lúc ấy mưa lớn quá, vừa đen vừa tối nên tôi không phát hiện, nên lúc này mới giúp đỡ kịp.”
Điền Tĩnh giống như một đóa hoa trắng nhỏ vô hại, cô ta khóc lóc kể lể, khiến Tống Kim An không hề có sức chống đỡ.
Anh ta thở dài, nghiêm túc giải thích giúp Điền Tĩnh: “Đồng chí Điền thật sự không cố ý, nếu không làm sao cô ấy có thể sẵn sàng mạo hiểm tính mạng xuống tìm biên tập Cố và anh? Cô ấy đã bù đắp rồi, chúng ta nên bao dung cho cô ấy.”
Xưa nay anh ta đối nhân xử thế rất rộng lượng, không muốn dùng sự ác ý để phỏng đoán người khác, huống chi Điền Tĩnh trông cũng không giống người xấu.
Yến Thiếu Ngu đứng dậy đi tới cửa, nhìn màn mưa xa xa, lười nghe hai người nói chuyện.
Mấy người bọn họ bị nhốt trong căn nhà gỗ nho nhỏ này, vật tư trong tay vô cùng quan trọng, rượu là thứ có thể cứu mạng, dùng một ít là tốn một ít, làm sao anh có thể chia cho một phần tử nguy hiểm có tâm địa độc ác như Điền Tĩnh?
Tống Kim An thấy Yến Thiếu Ngu không đá động gì, lại nhìn Điền Tĩnh đau đến muốn ngất xỉu, cắn răng tiến lên, nói với Yến Thiếu Ngu: “Thiếu Ngu, tôi biết anh không thích đồng chí Điền, nhưng cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp, dì Thanh ngày thường thích làm việc thiện nhất, anh là con ruột của dì ấy, sao có thể đối xử với đồng chí Điền như vậy?”
Nghe vậy, mặt mày Yến Thiếu Ngu trở nên u ám, vẻ mặt lạnh đi vài phần.
Anh lẳng lặng nhìn Tống Kim An một lát, không phản bác gì nữa, đưa rượu trong tay qua.