Nhìn bề ngoài thì mục đích của ông ấy là áp giải đám vây cánh của phe Khương mà ngày hôm qua thanh tra ra được, nhưng thật ra chỉ là để bênh vực nhà họ Yến tẩy sạch tội danh, thể hiện rõ lập trường của mình, sau đó đích thân đi nghênh đón chiến hữu cũ ra tù.
Cố Tiểu Tây đưa người đi xong thì bắt đầu thu dọn hành lý, tất nhiên không thể thiếu hải sản đặc biệt của thành phố Hoài Hải.
Nhưng trước khi rời khỏi quân khu số 8, Cố Tiểu Tây gửi cho Cố Tích Hoài một phong thư, vốn dĩ muốn thuận đường đi tới vùng núi một chuyến, để xem chỗ anh ấy và Lưu Úy Lam dạy học, nhưng hiện giờ thân thể của ô không tiện nên cũng bỏ ý định đó.
Sau khi Cố Tích Hoài đi tới vùng núi đã viết cho cô hai phong thư, mới biết được lúc ấy Lưu Úy Lam hoàn toàn không nhận được lá thư mà anh ấy gửi. Dù sao núi cao đường xa, bởi vì một số tình huống đặc thù mà làm mất thư cũng là chuyện bình thường, cũng may là bản thân cô ấy không có xảy ra chuyện gì.
Lần này về nhà không được bao lâu là phải đến thủ đô, Cố Tích Hoài cũng thừa dịp đưa người về thăm nhà.
Cố Tiểu Tây ngồi lên ô tô về nhà, dọc theo đường đi nhìn thấy dân chúng đều vui vẻ ra mặt, trong tay xách bao lớn bao nhỏ lương thực mua được giá thấp từ xã cung ứng. Lúc chính phủ và nước E thành công hợp tác thì đã bắt đầu phát gạo mang tính toàn quốc.
Một đường thuận lợi, sau khi đến thành phố Phong, Cố Tiểu Tây như thường lệ xuống xe.
Mặc dù có chính phủ phát lương thực giá thấp, nhưng lương thực ở thành phố Phong vẫn kín người hết chỗ. Dù sao lương thực ở đây dù là giá cả hay là chất lượng đều tốt hơn lương thực giá thấp, nhưng hộ mua lương thực từ nơi khác thì lại ít hơn rất nhiều.
Cố Tiểu Tây đeo túi vải, đứng ngoài con đường lương thực nhìn người người nhốn nháo.
Lúc này, một người quen của con đường lương thực nhận ra Cố Tiểu Tây, kinh ngạc nói: “Chị Cố!”
Cô đã lâu không đến, đột nhiên xuất hiện, ngược lại làm cho bọn họ bất ngờ một phen. Rất nhanh, bọn họ đã thông báo cho Hình Kiện và Vạn Thanh Lam.
Sau khi Vạn Thanh Lam đi tới con đường lương thực, vô cùng hăng hái, khiêng lương thực, bán lương thực, rồi tính sổ sách nhưng không có kêu khổ kêu mệt một câu nào, coi như cũng giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho Hình Kiện. Sau khi Bạch Mân trong nhà có thai, Cố Đình Hoài cũng thường xuyên chạy tới chạy lui giữa hai nơi rất nhiều.
“Tiểu Tây!” Vạn Thanh Lam vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây đã phấn khởi nhảy cẫng lên.
Cô ấy xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Cố Tiểu Tây, vừa muốn nhào tới nhảy lên người cô thì bỗng nhiên thấy được cái bụng dưới cao ngất của cô, sửng sốt một chút, giống như không dám tin mà chỉ vào cô nói: “Đây... Đây là, là tôi sắp làm dì rồi sao?”
Cố Tiểu Tây bật cười, tay nhẹ xoa bụng, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Mau mau, chúng ta trở về nghỉ ngơi, cô có mệt không? Đói không? Có khát không? Sao đột nhiên rảnh rỗi mà tới thành phố Phong thế? Là muốn về huyện Thanh An sao?” Vạn Thanh Lâm bỗng chốc trở nên luống cuống tay chân, miệng tíu tít không ngừng.
Lúc này Hình Kiện tiến lên, liếc cô ấy một cái, rồi cười ha hả nói: “Cô mau im lặng đi, chị Cố nghe thấy cũng nhức đầu.”
“Anh nói cái gì?” Vạn Thanh Lam nhe răng trợn mắt, ánh mắt nhìn Hình Kiện tựa như đấu bò.
Hình Kiện liếc mắt xem thường, tò mò nhìn thoáng qua bụng dưới của Cố Tiểu Tây, nói: “Chẳng trách khoảng thời gian này chị Cố cũng không có tới, hóa ra là có tin vui. Xem ra con đường lương thực của em lại phải chuẩn bị bao lì xì lớn rồi!”
“Hừ!” Vạn Thanh Lam đụng Hình Kiện sang một bên, cẩn thận đỡ Cố Tiểu Tây rồi nói:” Đi, chúng ta trở về nghỉ ngơi.”
Cố Tiểu Tây cong môi mỉm cười, giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, nói: “Tôi không đi đâu, thừa dịp thời gian còn sớm, còn phải về huyện Thanh An nữa. Chỉ là thuận đường tới thăm mọi người, không có chuyện gì lớn cả.”