Yến Thiếu Ngu khẽ mím môi, nói: "Trung đội 168 đã giằng co với quân địch ở mỏm núi Lăng Xuyên hơn nửa tháng trời, tất cả đều rất vất vả."
Cố Vĩ nhíu mày lại, chợt cười ha ha nói: "Đúng! Thật sự là công lao của trung đội 168, không ai có thể phủ nhận được! Yên tâm, sẽ không bạc đãi binh sĩ dưới trướng của cậu đâu! Tất cả đều nghe thấy chứ? Trung đội trưởng của mọi người là người có tình có nghĩa, không quên mọi người đâu!"
Các chiến sĩ của trung đội 168 đồng thanh đáp lời và hưng phấn hô to: "Cảm ơn thủ trưởng! Cảm ơn trung đội trưởng!"
Đám người ai cũng vui mừng hớn hở, Cố Vĩ đã sai người bắt đầu kiểm kê vật tư ở bên trong pháo đài.
"Thiếu Ngu, cậu và..."Cố Vĩ nhìn về phía Cố Tiểu Tây, sắc mặt có chút kỳ diệu, ông ấy tiếp tục nói: "Quân y Cố đúng không? Hai người cùng đi tới đây, tôi có chuyện muốn hỏi."
Yến Thiếu Ngu đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra nên anh không hề hoảng hốt, chỉ kéo Cố Tiểu Tây đi theo mình.
Mạnh Hổ có chút lo lắng quan sát hai người bọn họ vừa nói với Hạ Lam Chương: "Tính tình của thủ trưởng Cố là ngang bướng nhất và cũng bảo thủ nhất, ông ấy sẽ không cố tình gây khó dễ cho quân y Cố chỉ vì cô ấy là phụ nữ đó chứ? Nếu không có quân y Cố thì chúng ta cũng không thể nào sống sót được. Nếu không thì tôi theo sau để nói vài lời hay ho cho quân y Cố nhé? Tuyệt đối đừng để thủ trưởng Cố gây khó dễ cho cô ấy."
Nói xong, Mạnh Hổ muốn đi theo sau hai người kia, Hạ Lam Chương liền vội vàng kéo cánh tay của anh ta lại, anh ấy cau mày nói: "Thủ trưởng không có gọi cậu đi qua đó. Hơn nữa, trên đường đi, chắc là cậu nói không ít lời tốt cho quân y Cố, đúng chứ? Nếu bây giờ cậu lại đi qua đó, ngược lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng đó."
Sau khi nghe xong, Mạnh Hổ cảm thấy nói rất lý, anh ta thở dài thở ngắn đáp: "Cậu nói rất đúng"
Hạ Lam Chương thở phào nhẹ nhõm nói: "Chúng ta cứ chờ ở đây đi. Tuy tính tình của thủ trưởng Cố không tốt, nhưng ông ấy là một người hiểu lý lẽ. Lần này, chúng ta có thể còn sống sót, quân y Cố là người có công rất lớn, thủ trưởng Cố nhất định sẽ không làm khó dễ cô ấy đâu."
Mạnh Hổ gật đầu, anh ta cũng không tiếp tục la hét ầm ĩ đòi đuổi theo hai người kia đee nói lời hay nữa.
…
Ở một bên khác, Cố Vĩ dẫn theo Yến Thiếu Ngu và Cố Tiểu Tây đi tới sở chỉ huy sĩ quan.
Cố Vĩ quan sát sở chỉ huy được trang trí xa hoa, ông ấy nhíu mày nói: "Những con quỷ giặc Tây này biết cách phung phí nhỉ."
Ông ấy hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Yến Thiếu Ngu và Cố Tiểu Tây. Ánh mắt của ông ấy tập trung vào hai bàn tay đang nắm chặt của hai người trẻ tuổi, ông ấy chợt tức giận nói: "Lôi lôi kéo kéo ở ngay trước mặt trưởng bối giống kiểu gì hả?"
Yến Thiếu Ngu không có trả lời, anh cũng không buông tay của Cố Tiểu Tây ra, hỏi thẳng: "Thủ trưởng Cố có gì thì cứ hỏi thẳng đi."
Cố Vĩ trừng Yến Thiếu Ngu một chút, biết anh có tính tình như thế nào nên ông ấy lười nói nhiều với anh, mà chỉ nhìn về phía Cố Tiểu Tây. Lúc cô gái nhỏ đối mặt với ông ấy cũng rất bình tĩnh, thậm chí là trên mặt cô còn nở một nụ cười nhẹ, chính điều này khiến ông ấy xem trọng cô hơn rất nhiều.
Ông ấy cũng không cố ý làm khó dễ mà nói: "Quân y Cố, nghe nói là vết thương do đạn bắn của thủ trưởng Từ là do cô chữa trị sao?"
Khuôn mặt của Cố Tiểu Tây bình tĩnh, gật đầu đáp: "Vâng."
Cố Vĩ gật đầu, nói tiếp: "Lần này, trung đội 168 có thể thuận lợi kiềm chế kẻ địch và đồng thời phát hiện ra pháo đài dưới mặt đất, không thể bỏ qua công lao của cô. Yên tâm, tôi sẽ báo cáo tình huống thực tế lên trên. Mặc dù tuổi của cô gái trẻ còn nhỏ, nhưng vẫn duy trì được sự bình tĩnh, là một hạt giống tốt."
Yến Thiếu Ngu hơi kinh ngạc. Đối với một người luôn luôn vẻ mặt lạnh lùng như Cố Vĩ mà nói, lời nói này quả thực không thể tưởng tượng nổi mà.
Cố Vĩ khen Cố Tiểu Tây xong, ông ấy nghiêm túc nói: "Thiếu Ngu, cậu hãy kể lại chuyện phát hiện ra pháo đài quân sự cho tôi nghe một lần nữa, đừng bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào cả, kể cả việc cậu tiêu diệt quân địch như thế nào. Không được có mảy may giấu diếm điều gì cả!"
"Rõ!" Yến Thiếu Ngu chào theo kiểu quân đội, anh bình tĩnh bắt đầu kể chuyện.