Bây giờ nghe giọng điệu này của Cố Tiểu Tây, e là chuyện không nhỏ.
Cố Tiểu Tây đang định mở miệng, Bạch Mân đứng sau cô lại càng cứng đờ hơn.
Cô ấy vốn có làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, bây giờ cô ấy đang mặc chiếc áo hoa mới tinh thay cho chiếc áo cũ có mảnh vá, cô giống như thay đổi thành một người khác, khí chất tươi tắn giống như một đóa hoa nhỏ được tưới gió sương.
Thế nhưng bây giờ vẻ mặt người đẹp trắng bệch, đến cả đôi môi cũng không có màu máu.
Môi Bạch Mân run rẩy, cô ấy chỉ vào Hoàng Thịnh, nức nở nói: "Bí thư chi bộ, cha mẹ tôi cấu kết với người này, nhận tiền của anh ta để cho anh ta trốn trong phòng quấy rối tôi, nếu không phải Tiểu Tây chạy tới cứu tôi, bây giờ chỉ sợ tôi đã..."
Bạch Mân nói xong, cô ấy bụm mặt khóc thành tiếng, giọng thê lương, khiến người khác vô cùng đau lòng.
Cô ấy không hề giả vờ, một cô gái bỗng xảy ra chuyện như vậy, cha mẹ mình còn là người đầu sỏ, nỗi đau trong lòng và nỗi đau thể xác hòa với nhau, không khó chịu là giả.
Uông Tử Yên và Kim Xán suýt bật khóc, hai người vội ôm lấy vai Bạch Mân, nhẹ giọng an ủi.
Lưu Kiến Quốc kinh ngạc, ánh mắt ông ấy nhìn Từ Đông Sơn và Bạch Mai như nhìn hai ác ma.
Ông ấy thầm nghĩ, hai người này thật đúng là táng tận lương tâm, từ nhỏ đã đối xử không tốt với con gái nuôi là Bạch Mân, làm cho Tạ Nhàn suốt ngày tự vỗ ngực dậm chân, nói biết vậy chẳng làm, tự trách là ông ấy hại cô gái Bạch Mân đáng thương này.
Ông ấy không ngờ thì ra sự bạc đãi lúc nhỏ không tính là gì, ác mộng chân chính của Bạch Mân bắt đầu từ hiện tại.
Lưu Kiến Quốc nhìn Bạch Mân bằng ánh mắt đáng tiếc, ông ấy cũng rất thích cô nhóc này, từng muốn cô ấy làm vợ con trai mình, thế nhưng sau này có cháu gái của Lôi Đại Chùy, vậy nên mới không chọn cô ấy.
Đương nhiên Từ Đông Mai và Bạch Sơn cũng là một nguyên nhân rất lớn.
Ông ấy là bí thư chi bộ đại đội Phàn Căn, là người quen thuộc với Từ Đông Mai, Bạch Sơn, đương nhiên ông ấy hiểu rất rõ phẩm hạnh của hai người này. Ông ấy nghĩ nếu thật sự để con trai cứu Bạch Mân, vậy tương đương với cưới cái giếng không đáy!
Từ Đông Mai một lòng nuôi lớn Bạch Mân, cô ấy có tiền đồ như vậy, làm y tá ở bệnh viện, bà ta chỉ muốn gả cô ấy cho người khác để nhân tiện công phu sư tử ngoạm, ông ấy là người thông minh, đương nhiên sẽ không muốn dính dáng quan hệ gì với nhà này.
Trong nhà đều là tiếng khóc, Lưu Kiến Quốc nhíu mày tức giận quát: "Từ Đông Mai! Bạch Sơn! Hai người thực sự làm chuyện này! Còn cậu, dám cưỡng hiếp con gái, cậu có biết đó là tội gì không?"
Hoàng Thịnh không sợ chút nào, anh ta hung dữ trừng Lưu Kiến Quốc: "Tôi là thanh niên tri thức ở thủ đô xuống nông thôn, bây giờ đang ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, sao, ông muốn xử phạt tôi? Một bí thư chi bộ nho nhỏ như ông mà dám?"
Lưu Kiến Quốc nghe vậy thì vẻ mặt thay đổi.
Dù sao ông ấy cũng đã thoát khỏi phạm vi dân chúng bình thường, biết được một vài điều bí mật.
Khoảng thời gian trước có nhóm cô cậu ấm ở thủ đô xuống nông thôn, khi họ được sắp xếp đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử, mấy bí thư chi bộ còn hâm mộ, thường nói vài câu chua loét, dù sao những người này đều là nguồn tài nguyên, không chừng gà chó cũng có thể bay lên trời.
Ông ấy nhíu mày đánh giá Hoàng Thịnh, biểu hiện như vậy chính là thanh niên tri thức đến từ thủ đô? Quả nhiên không hổ là cậu ấm!
Không khí có vẻ im lặng, lúc này tiếng khóc của Bạch Mân bỗng to lên, lọt vào tai người khác có vẻ vô cùng đáng thương.
Lưu Kiến Quốc sợ hãi nhảy dựng, sau khi hoàn hồn thì thầm mắng một tiếng, sớm biết vậy không nên đến đây, vô duyên vô cớ lại rước họa vào thân.
Thế nhưng mấy người Cố Tiểu Tây đều nhìn ông ấy, ông ấy không thể kết thúc đầu voi đuôi chuột, ông ấy khẽ ho, nói: "Như vậy, thanh niên tri thức ở thủ đô không thuộc phạm vi quản lý của đại đội Phàn Căn, trục xuất người về đại đội sản xuất Đại Lao Tử, để cho bí thư chi bộ Vương xử lý đi."
Trong mắt Cố Tiểu Tây hiện lên tia trào phúng, quả nhiên.