Hoàng Thịnh nghe xong, tay hơi run lên, trên mặt lộ ra dấu hiệu sợ hãi, vội cúi đầu, cụp mắt xuống.
Nhưng trạng thái này chỉ là thoáng qua, Hoàng Thịnh đã lập tức ngẩng đầu lên quát lớn: “Cô nói bậy bạ cái gì đấy? Lý Nhĩ Tân vốn bị thuốc giả hại chết! Người cũng là Bạch Mân giết, không có gì để nói! Đội trưởng Lôi, lập tức mang người đi!”
Trong lòng anh ta run rẩy, dĩ nhiên hiểu được tất cả kế hoạch tối nay đã nằm ngoài dự đoán kể từ khi Cố Tiểu Tây xuất hiện.
“Vẫn còn chưa nói hết, gấp gáp cái gì?” Cố Tiểu Tây liếc Lôi Đại Chùy một cái, ánh mắt rõ ràng không mang theo ý uy hiếp, nhưng lại làm cho người nọ không dám nhúc nhích. Ông ta thầm mắng một tiếng, chỉ cảm thấy người phụ nữ Cố Tiểu Tây vô cùng kỳ lạ.
“Tiểu Cố, câu này của cô có ý gì?” Vẻ mặt Vương Phúc nghiêm túc, giọng điệu khó hiểu.
Vương Bồi Sinh và Hoàng Phượng Anh cũng rất mờ mịt, cúi đầu nhìn thi thể Lý Nhĩ Tân, nhưng không tìm ra được nguyên do.
“Bí thư chi bộ, ý tôi là, Lý Nhĩ Tân không phải là bị thuốc giả hại chết, mà bị bịt chết.”
Cố Tiểu Tây vừa dứt lời, chung quanh yên tĩnh như chết.
Cô lại bình tĩnh, tiếp tục nói: “Mọi người xem, miệng mũi của Lý Nhĩ Tân hơi lệch, chung quanh còn có một vùng tái nhợt. Chỗ này, còn có chỗ này đều có tình trạng trầy da và chảy máu. Mặt khác, sắc mặt xanh tím, môi tái xanh, thoạt nhìn thật sự giống như trúng độc, nhưng trên thực tế là bị bịt chết, vả lại trước khi chết còn từng giãy dụa kịch liệt.”
“Trước đó tôi thấy vết máu trong móng tay của Lý Nhĩ Tân, hẳn là khi bị hại đã cào trúng hung thủ.”
“Hoàng Thịnh, hay anh giơ cánh tay của mình ra cho mọi người xem đi?”
Cố Tiểu Tây nói xong, nhìn về phía Hoàng Thịnh, giọng nói ẩn chứa một chút lạnh lẽo lỡ đãng.
Hoàng Thịnh nhận thấy tầm mắt mọi người đều hội tụ lại, sắc mặt không khỏi trắng bệch, tim đập như trống.
“Tôi và Lý Nhĩ Tân đều là thanh niên trí thức đến từ thủ đô, trước giờ không thù không oán, vì sao tôi phải giết anh ta? Hoàn toàn không có logic, cô dựa vào cái gì mà nghi ngờ tôi?’ Hoàng Thịnh vẫn chưa từ bỏ ý định, dáng vẻ nghiêm nghị nhưng lại trông hết sức chột dạ.
Cố Tiểu Tây nhẹ nhàng thở dài: “Đúng là cứng miệng, hay chúng ta để cho Lý Nhĩ Tân tự mình nói đi?”
Một viên đá đã dấy lên ngàn cơn sóng.
Sắc mặt Hoàng Thịnh còn trắng hơn cả Lý Nhĩ Tân ở trên mặt đất, con ngươi anh ta co rút lại: “Cô, cô nói cái gì?”
Cố Tiểu Tây vén mí mắt Lý Nhĩ Tân lên nhìn một chút: “Ha ha, người ta còn chưa chết đâu. Mới vừa ngộp thở thì anh đã nóng lòng đi ra gọi người, muốn đưa Bạch Mân ra trước công lý. Hoàng Thịnh, anh chưa từng nghe câu dục tốc bất đạt sao?”
Nói xong, cô thực hiện hồi sức tim phổi cho Lý Nhĩ Tân, thực tế cũng là dùng một chút năng lực chữa trị.
Qua khoảng năm phút, cơ thể Lý Nhĩ Tân vẫn luôn cứng ngắc, nằm chết ở đó đột nhiên ho một tiếng, ánh mắt cũng chuyển động. Tuy nhiên, bởi vì gương mặt bị ứ máu nên trông tím tái, đột nhiên như “Xác chết vùng dậy”, trông cực kỳ đáng sợ.
“A…” Đám đông náo loạn một hồi, tiếng la hét sợ hãi không dứt bên tai.
Khi Hoàng Thịnh nhìn thấy Lý Nhĩ Tân nhúc nhích, đầu gối đã mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, con ngươi run rẩy, sắc mặt trắng như ma, trên lưng đã toát ra một tầng mồ hôi, hồn phách đã bay đi mất một nửa.