Người nọ cười lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chà, uổng công anh là người có học duy nhất của đại đội Liễu Chi chúng ta, lại đi giúp một người phụ nữ, đối phó với chúng tôi. Chuyện này chưa xong đâu, tôi nhất định sẽ báo với bí thư chi bộ!"
Cố Tiểu Tây liếc mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, hai người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ chặn ở đây đã lâu, chắc là Vân Viện đã dẫn người chạy xa, giờ bọn họ chỉ cần tìm cớ thoát thân, rời khỏi đại đội Liễu Chi, tụ họp với bọn họ.
Đúng lúc này, từ xa vang lên một tiếng kêu thảm thiết: "Không hay rồi! Không hay rồi!"
Âm thanh rất lớn, khiến sắc mặt Tô Bưu Kiệt và xã viên đại đội đang tranh cãi nhau đều thay đổi, Cố Tiểu Tây cũng quay lại nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có hai người đang đỡ nhau, lăn lộn chạy qua.
Trong đám người có người hỏi: "A Đạt? Xảy ra chuyện gì thế?"
Hai người chạy tới sắc mặt tái nhợt, giống như vừa nhìn thấy thứ gì đáng sợ, một người trong đó mặt đỏ lên, ngậm miệng hồi lâu mới sợ hãi nói: "Bí...Bí thư chi bộ, bí thư chi bộ chết rồi! Bí thư chi bộ chết rồi!!"
Một hòn đó khuấy động cả hồ nước!
Cố Tiểu Tây nhíu chặt mày, cô không nhìn Yến Thiếu Ngu, cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, vẫn phải có chút tin tưởng lẫn nhau.
Yến Thiếu Ngu là một người xem thường nói dối, cũng sẽ không lừa cô.
Thế nên, cái chết của Lý Vệ Đông có chút kỳ lạ, xem ra sau khi Yến Thiếu Ngu dạy dỗ ông ta xong, lại có người ra tay với ông ta, nhưng đó cũng là chuyện bình thường, dù sao người như Lý Vệ Đông, cũng có rất nhiều người mong ông ta chết.
Yến Thiếu Ngu cũng thoáng kinh ngạc, quay đầu nhìn Cố Tiểu Tây, lại thấy cô đang nheo mắt, suy nghĩ gì đó, cũng không dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, nhất thời nhếch môi mỏng, nắm chặt tay Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây phục hồi tinh thần, nhìn Yến Thiếu Ngu: "Hả? Sao vậy?"
Anh nhìn về phía xã viên đại đội Liễu Chi: “Nếu có án mạng, thì phải sớm báo án đi."
Lý Vệ Đông đã chết, kẻ ngang ngược của đại đội Liễu Chi chết không rõ nguyên nhân, chuyện này còn lớn hơn cả chuyện vợ Tô Bưu Kiệt trộm bò, tất cả mọi người đều không dám tin, thậm chí không biết nên nói gì.
Sắc mặt Tô Bưu Kiệt cũng thay đổi, nghe thấy lời nói của Yến Thiếu Ngu, ánh mắt lóe lên: "Đúng vậy, chúng ta mau chóng báo án đi, bí thư chi bộ chết đột ngột, chuyện này cần phải điều tra cẩn thận!"
Anh ta còn đang lo lắng Vân Viện không hạ được Lý Vệ Đông, ngược lại còn bị ông ta hãm hại, hiện tại ông ta đã chết, Tô Bưu Kiệt liền thở phào nhẹ nhõm.
Về phần Lý Vệ Đông, ông ta chết càng tốt, như vậy sau này Vân Viện có thể gạt hết thù hận, cùng anh ta sống vui vẻ.
"Không thể nào! Bí thư chi bộ khỏe mạnh, sao có thể chết được? A Đạt, có phải cậu đang rủa bí thư chi bộ không?!" Chàng trai trẻ luôn kính trọng Lý Vệ Đông tức giận nói, quay người chạy về phía nơi ở của Lý Vệ Đông!
Người đại đội Liễu Chi không còn tâm tư đâu khẩu chiến với bọn Cố Tiểu Tây nữa, Lý Vệ Đông đã chết, đây là một chuyện lớn!
Đám đông nhanh chóng giải tán, một lúc sau chỉ còn lại mấy người Cố Tiểu Tây và Tô Bưu Kiệt.
Tô Bưu Kiệt nhìn bọn họ, nhỏ giọng nói: "Các cô đi nhanh đi, nếu như thấy Vân Viện, phiền đưa cái này cho cô ấy."
Nói xong, Tô Bưu Kiệt đưa một bọc đồ cho Cố Tiểu Tây, ánh mắt mang chút cầu xin.