“Mày!” Cố Duệ Hoài loạng choạng.
Điền Tĩnh cau mày, thấy Cố Duệ Hoài sắp ngã cô ta cũng không thèm duỗi tay đỡ, kết quả là để Cố Duệ Hoài ngã sóng soài trên nền đất.
Cố Duệ Hoài đau đớn kêu rên, Cố Đình Hoài đứng gần nhất bỗng trợn tròn mắt, vừa đỡ anh ta dậy vừa hô: “Chú Lục, chú Lục mau kiểm tra cho thằng hai nhà cháu đi, chân em ấy chảy máu rồi!”
Chú Lục là bác sĩ của đại đội sản xuất Đại Lao Tử, mặc dù khả năng khám chữa không quá đỉnh, nhưng khi đến mùa chú thường lên núi hái một số loại thuốc, có thể điều trị bệnh đau đầu nhức óc hoặc là cầm máu, làm tiêu máu đông.
Người nhà quê không muốn tốn tiền tới trạm xá chỉ vì mấy căn bệnh nhỏ kiểu này nên thường tới tìm chú Lục.
Chú Lục đang ngồi trên ghế bỗng đứng bật dậy, bảo Cố Đình Hoài đi về phía nhà mình: “Tới nhà chú đi.”
“Dạ!” Cố Đình Hoài khẽ gật đầu, cõng Cố Duệ Hoài trên lưng rồi phóng như bay, anh ấy chỉ sợ thằng nhóc ngốc nghếch nằm trên lưng mình chẳng những không lấy được vợ còn què chân, vậy thì quãng đời sau này anh ta phải sống sao?
Trò hề này do Điền Tĩnh gây ra, cũng khiến sự xa cách của họ với Cố Duệ Hoài rõ ràng hơn.
Vương Phúc rầu rĩ, ông ta rút điếu thuốc lá khô bên hông ra, rít vài hơi rồi mới phất tay nói: “Mau đưa người đi đi, đưa ngay trong đêm, đợi Cố Duệ Hoài tỉnh lại sẽ phiền lắm.”
Mấy dân binh nhìn về phía Lôi Đại Chùy, thấy ông ta gật đầu mới đưa Điền Tĩnh đi.
Điền Đại Hữu cũng chỉ biết kéo Điền Điềm về với nét mặt như đưa đám, trong nhà xảy ra chuyện xui xẻo như vậy, muốn yên ổn cũng khó, lấy đệm chăn thì thôi đi, lại còn phải kiếm lương thực cho cô ta? Tại sao lúc sinh con nhỏ đó ông ta không ném luôn vào hố phân cho rồi?
Điền Tĩnh biết mọi chuyện đã hết đường cứu vãn, nhưng cô ta không nổi khùng.
Cô ta chỉ nhìn Cố Tiểu Tây bằng đôi mắt lạnh tanh, khi đi ngang qua người Cố Tiểu Tây, giọng nói hung ác nham hiểm truyền vào lỗ tai cô.
“Cố Tiểu Tây, cô chờ đó cho tôi!”
Những dãy bàn được dọn đi, thanh chắn ngang cũng được kéo lên, cuộc vui kết thúc.
Điền Tĩnh bị đưa tới trại giáo dục lao động, mọi chuyện được giải quyết.
Mấy người trong nhóm xã viên xem trò vui xong rồi thì chủ động rút, có người lấy công điểm ghi điểm việc đã làm, khoảnh khắc ấy, ai cũng bận rộn với công việc của mình, chẳng ai nhắc lại chuyện này nữa.
Trông sắc mặt Cố Chí Phượng cũng không biết ông ấy đang vui hay đang buồn, bế Yến Thiếu Đường đi ghi điểm việc đã làm.
Cố Tích Hoài liếc ông ấy một cái, sau đó bước đến bên cạnh Cố Tiểu Tây: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, đi ghi điểm việc đã làm thôi.”
Hôm nay anh ấy đã có cái nhìn khác về cô em gái này, mỗi câu chữ cô nói ra đều mang tính sát thương cực cao, khiến Điền Tĩnh và ông anh hai ngu dốt kia phải trào thua. Tài ăn nói này quả không phải dạng vừa, nếu bồi dưỡng tốt biết đâu tương lai sẽ trở thành một nhà ngoại giao.
Nghĩ vậy, Cố Tịch Hoài cười rộ lên.
Những người nghèo như bọn họ còn không có điều kiện đi học thì sao lại có con đường như vậy?
Cả nhà ghi công điểm xong quay về nhà, chẳng ai tới chỗ chú Lục xem tình hình Duệ Hoài.
Lúc họ về đến nhà, trời đã tối sầm, Cố Tiểu Tây thắp đèn dầu, bắt đầu làm cơm tối.
Nhà thiếu thốn đồ nên chỉ nấu cháo, xào thêm một bát trứng gà, mùi trứng tráng thơm ngậy cùng hành lá xắt nhỏ khiến Yến Thiếu Đường khẽ chớp mắt, cô bé ngoan ngoãn ngồi trên chiếc giường đất đợi được ăn, đôi mắt linh động hơn mất ngày hôm trước nhiều.
Cố Tiểu Tây ngẫm nghĩ, sau đó lấy một bát nhỏ đổ trứng gà vào rồi đưa cô bé thêm cái thìa.
Ban đầu Yến Thiếu Đường tỏ vẻ mờ mịt, sau khi thấy vẻ mặt Cố Tiểu Tây, cô bé im lặng một lúc mới từ từ vươn bàn tay nhỏ ra cầm cái thìa, vụng về đảo trứng gà trong bát, khó khăn lắm mới đút được vào miệng, hai mắt sáng bừng.
“Thiếu Đường giỏi quá!” Cố Tiểu Tây khó giấu được niềm vui nơi đáy mắt, cô nở nụ cười như trút được gánh nặng.
Giống như cô suy nghĩ, cho Yến Thiếu Đường uống nước giếng không gian mỗi ngày sẽ giúp cô bé cải thiện được cái đầu óc hơi ngơ kia!
Chỉ cần cho Yến Thiếu Đường uống nước giếng không gian để trị bệnh, biết đâu sẽ có ngày cô bé bình phục hoàn toàn, đến lúc ấy chắc tên kia sẽ vui mừng lắm nhỉ?