Mặc dù cô ấy không biết nhìn người, nhưng nhìn Yến Thiếu Ngu cũng biết, ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi Tiểu Tây, tình cảm đó không phải hình thành trong một sớm một chiều, hơn nữa mặc dù ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng cũng rất chính trực, không giống những người đàn ông lộn xộn.
Cố Tiểu Tây không nói chuyện, Yến Thiếu Ngu thấp giọng nói: "Ừ, sẽ không để cô ấy phải tủi thân."
Với năng lực hiện giờ của Cố Tiểu Tây, người có thể khiến cô phải tủi thân cũng không nhiều.
Thế nhưng anh biết cô còn có bí mật riêng của mình, dường như cô gánh vách nó rất lâu, không hề chia sẻ nửa lời với ai, anh không có ý truy hỏi, chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể giúp đỡ cô.
Khi bốn người về đến nhà, cơm tối đã được nấu xong, là Yến Thiếu Ly nấu.
Không khí trong nhà có hơi nặng nề, Cố Chí Phượng ngồi ở đầu giường, Yến Thiếu Ly ôm Yến Thiếu Đường ngồi ngoài sân, Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Ương thì đang đọc sách dưới ngọn đèn dầu, căn phòng to như vậy nhưng lại không có ai lên tiếng, im lặng đến quỷ dị.
Cho đến khi tiếng Yến Thiếu Đường phá vỡ sự yên tĩnh: "Chị! Chị về rồi! Chị về rồi!"
Yến Thiếu Ly bỗng ngẩng đầu lên, khi cô ấy nhìn thấy Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu nắm tay nhau đang đi đến, nước mắt tuôn rơi, cô ấy vừa khóc vừa cười, chạy về phía hai người, đầu tiên cô ấy ôm lấy Cố Tiểu Tây, sau đó lại ôm Yến Thiếu Ngu, chân tay luống cuống.
"Anh cả chị dâu, hai người thế nào? Không có chuyện gì chứ?" Cô ấy biết được tin hai người ra tiền tuyến từ chỗ anh hai, mỗi tối đều khóc rồi ngủ thiếp đi, sợ hai người xảy ra chuyện ngoài ý muốn không trở về được, vậy gia đình của bọn họ thực sự tan vỡ.
Mặc dù chị dâu vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng cô chính là người mà bọn họ không thể thiếu được!
Mà anh cả lại là trụ cột của chị dâu, một trong hai người xảy ra chuyện đều không được!
Cố Tiểu Tây duỗi tay lau nước mắt trên mặt cô ấy, cô nhẹ nhàng nói: "Không sao, em khóc gì chứ? Không phải anh chị đều trở về rồi sao?"
Người trong nhà nghe thấy tiếng động, mọi người đều vén rèm ra, Cố Chí Phượng nhìn thấy Cố Tiểu Tây, mắt đỏ hoe, ông ấy suýt nữa bật khóc, ông ấy khụt khịt, cuối cùng chỉ nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
"Cha, là con không tốt, không nói với cha một tiếng mà đã..." Cố Tiểu Tây thấy đôi mắt đỏ hoe của Cố Chí Phượng, cô mím môi, trong lòng cũng đau đớn, nhưng lúc đó Yến Thiếu Ngu ở trong nguy hiểm sớm tối, nếu cô không đi, sợ sẽ thật sự xảy ra chuyện.
"Không sao, con và Thiếu Ngu có thể bình an về nhà, đã tốt hơn bất cứ điều gì, được rồi, vào nhà thôi." Cố Chí Phượng khoát tay, ông ấy bảo mọi người vào nhà, đây là lần đầu tiên cả già cả trẻ ngồi quây quần ăn cơm cùng nhau trong nhà tân hôn.
Yến Thiếu Ngu quan sát căn nhà được xây đầy dụng tâm, trong lòng hơi cảm khái, quả thật anh đã cưới được một cô vợ sắt thép.
Anh quay đầu nhìn Yến Thiếu Ương, tiến lên vỗ vào vai cậu ấy, trên mặt là vẻ tươi cười: "Đều ổn chứ?"
Mắt Yến Thiếu Ương đỏ lên, cậu ấy gật đầu: "Đều ổn cả, may mà có chị dâu."
Ở trong lòng cậu ấy, địa vị của anh cả và chị dâu là ngang nhau, cậu ấy hy vọng hai người có thể hạnh phúc cả đời, mãi mãi không xa rời nhau.
Yến Thiếu Ngu nghe ra ý của cậu ấy, môi mỏng khẽ nhếch lên, anh gật đầu nói: "Anh biết."
Để chúc mừng tối nay đoàn tụ, Cố Tiểu Tây cố ý vào bếp nấu thêm vài món, trên bàn ngập tràn đồ ăn.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Cố Tiểu Tây lại không tránh được nói đến chuyện ở tiền tuyến, thế nhưng cô đã lược bỏ quá trình, cuối cùng khi nói đến quân hàm của mình và Yến Thiếu Ngu, mọi người đều im lặng, cái bát trong tay cũng suýt rơi.
Thiếu tá? Trung úy? Bây giờ nhà bọn họ đang ngồi cùng sĩ quan sao?