Cô lấy từng cuộn giấy ra ngoài, sau đó cẩn thận đặt vào trong rương gỗ ở đầu giường.
Sau khi lấy toàn bộ mấy cuộn giấy ra ngoài, Cố Tiểu Tây mới nhìn thấy có một bức vẽ được làm bằng chất liệu khá đặc biệt được cất giấu dưới đáy rương, sờ vào có hơi lạnh lẽo, không giống giấy cũng không phải da, cũng không biết làm bằng chất liệu gì.
Bức hoa không lớn lắm, dài ba tấc, rộng hai tấc, bên trên vẽ mấy mẫu đất ruộng phì nhiêu, màu mỡ, một cái giếng nước và một căn nhà lá.
Cố Tiểu Tây nhìn chăm chú, đưa tay cầm lấy bức vẽ ở dưới đáy rương lên.
Cố Tiểu Tây nhìn bức vẽ trong tay, trên mặt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ.
Kiếp trước, sau khi Điền Tĩnh phát hiện ra vàng bạc và đồ cổ, lập tức báo lên cho đại đội, đại đội vòng ra khu đất phía sau nhà, e sợ sẽ bỏ sót dấu vết thế nên đã đào xuống ba thước, thậm chí còn đăng ký từng cái và giám sát lẫn nhau, sợ ai tham lam lấy đi.
Nếu như cô nhớ không nhầm, kiếp trước lúc lãnh đạo trong huyện tới đoạt đi những thứ này cũng không nhìn thấy bức vẽ này, rốt cuộc trong đây có gì mà cô không biết sao?
Cố Tiểu Tây nhìn chằm chằm một hồi, cô đột nhiên nghĩ đến, kiếp trước Điền Tĩnh nhận nhiệm vụ ghi danh sách, còn cô ta bởi vì là người phát hiện, lại có công chính liêm minh báo lên đại đội, chẳng ai sợ cô ta tham lam, thế nên nhiệm vụ ghi danh này đương nhiên là do cô ta thực hiện.
Cố Tiểu Tây nghĩ một chút, mặt hơi biến sắc.
Chẳng lẽ, kiếp trước Điền Tĩnh đã cất giấu bức họa này?
Bức tranh này vừa nhỏ vừa không bắt mắt, mờ mịt trong số những báu vật có trong chiếc rương kia, theo lý luyết cho dù cấu giấu cũng sẽ không chọn những món thế này mới phải, chẳng lẽ Điền Tĩnh nhận ra có gì khác biệt trong đó?
Cố Tiểu Tây híp mắt, ngón tay vuốt v e căn nhà lá trong bức tranh, muốn biết rốt cuộc tại sao Điền Tĩnh lại cất giẫu bức vẽ tầm thường này, chẳng lẽ bên trong ẩn giấu điều gì phi thường sao?
Cô biết bởi vì che giấu báu vật, người xưa sẽ tạo ra ảnh trong ảnh, chẳng lẽ đây chính là hình trong hình sao?
Nghĩ như thế, Cố Tiểu Tây lập tức lấy ra một con dao gọt bút chì nhỏ, chuẩn bị cắt bức vẽ này ra xem một chút, dù sao trong đây cũng liên quan đến bí mật của Điền Tĩnh, cô nhất định phải vạch trần nó!
Thế nhưng, cũng không biết rốt cuộc bức tranh này làm bằng vật liệt gì, lại còn chống dao cắt!
Cố Tiểu Tây có chút sửng sốt, vốn cho rằng chỉ cần cắt nhẹ sẽ rách, thế nhưng chẳng có chút tổn hại nào, trái lại cô lại không hề phòng bị, ngón tay bị cắt reunsg, máu chảy ra, thấm ướt bức vẽ.
Cô nhíu mày một cái, cầm lây khăn lông sạch sẽ bao lấy ngón tay. Ai ngờ, vừa mới xoay người, đã ngã vào một mảnh ruộng đất tối tăm màu đen, không khí mát mẻ thổi vào trong phổ, mang đến cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Cố Tiểu Tây cực kỳ kinh hoàng, đứng lên nhìn hoàn cảnh xa lạ ở nơi này, cau mày, chẳng lẽ cô lại được trọng sinh lần nữa?
Cô đạp nhẹ xuống phần đất dưới chân, là một cảm giác rất chân thật, đập vào mắt cô là đồng ruộng phì nhiêu hình vuông, bên cạnh bờ ruộng có một giếng nước.
Cố Tiểu Tây nhìn cảnh tượng trước mắt, một khung cảnh vừa lạ vừa quen, thế nhưng chắc chắn cô chưa từng tới nơi này, hơn nữa vừa rồi cô đang ở trong phòng mình, chỉ cầm một cái khăn lông, trong nháy mắt đã biến đến nơi này?
Cô cúi đầu nhìn vết thương đang ứa máu trên ngón tay mình, chắc chắn mọi thứ không phải ảo giác.
Lúc này, Cố Tiểu Tây độ nhiên ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà lá sạch sẽ cách đó không xa, sống lưng toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt vừa hoảng hốt lại vừa ngạc nhiên, đứng im ở nơi đó, mãi một lúc lâu mới hít sâu một hơi, cô đã biết vì sao chỗ này quen mắt rồi.
Nơi này rõ ràng là bức họa cô vừa cầm trên tay kia!
Thế mà cô lại đi vào trong bức họa rồi!