Cô khẽ mỉm cười, không ngờ kiếp trước cô đi theo Yến Thiếu Ngu học này học kia mà tới kiếp này vẫn muốn làm thế.
“Ha ha! Nghĩ gì mà cười vui vẻ thế?” Vạn Thanh Lam huơ huơ tay trước mắt Cố Tiểu Tây, không khỏi cười theo.
Cố Tiểu Tây lắc đầu: “Không có gì, đi thôi.”
Hoàng Bân Bân không ghi danh học lớp ban đêm, anh nói: “Tối nay tôi chờ cô trước cửa lớp ban đêm.”
“Biết rồi biết rồi, anh mau về đi.” Vạn Thanh Lam cố kìm nén sự ngượng ngùng, không thể ngừng nhìn sang Cố Tiểu Tây, vội đuổi người kia đi.
Hoàng Bân Bân cười bất lực, tạm biệt hai cô rồi rời đi trước.
Thu dọn đồ xong xuôi, Cố Tiểu Tây và Vạn Thanh Lam cùng nhau rời khỏi Nhật Báo Quần Chúng, vừa ra đến cửa đã đụng mặt Bạch Mân.
Vạn Thanh Lam sáng bừng mắt, vẫy tay với đối phương: “Bạch Mân, sao chị lại ở đây?”
Bạch Mân cười hàm súc: “Sau khi làm việc xong thì bệnh viện sắp xếp cho chị học thêm lớp ban đêm, chị đăng kí rồi.”
Thế thì tốt quá, buổi tối chị có thể về chung với Tiểu Tây. Em đang lo cho cô ấy, đang tính tới chuyện đến tối sẽ cùng Hoàng… Cùng đồng nghiệp đưa cô ấy về nhà!” Vạn Thanh Lam vui vẻ ra mặt, khoác tay Bạch Mân.
Nghe vậy, Bạch Mân hơi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Vạn Thanh Lam càng trở nên dịu dàng hơn: “Em tốt với Tiểu Tây thật đấy.”
“Ôi trời, Tiểu Tây là người bạn tốt nhất của em mà, sao em có thể không đối tốt với cô ấy được? Đi nào, còn chậm trễ nữa là không tranh được chỗ đẹp đâu.” Vạn Thanh Lam mỗi bên tay khoác lấy một người, nghe Bạch Mân nói vậy, cô khá là ngượng.
Cố Tiểu Tây nhướn mày, giọng điệu có chút kinh ngạc: “Da mặt cô dày như thế mà vẫn biết ngại hả?”
“Cô nói nhiều quá đấy!” Vạn Thanh Lam trừng mắt với Cố Tiểu Tây, kéo hai người kia chạy trên đường.
Khi ba người tới đường Hàng Hải thì ở đây đã đông kín người rồi.
“Đông vậy?” Cố Tiểu Tây khẽ chặc lưỡi một tiếng, nhìn mức độ chen chúc này, chắc hơn một nửa người huyện Thanh An đều tụ tập ở đây.
Vạn Thanh Lam khẽ đưa mắt nhìn Cố Tiểu Tây, “Ha ha, lúc này đã đâu ra đâu đâu? Cô vào trong là biết, chỗ nào đứng được thì cũng chật kín người. Mình tới chậm thế này thì phải đứng chắc luôn, haiz.”
Ba cô trình giấy thông hành rồi vào thư viện. Đúng như Vạn Thanh Lam đã nói, trong góc cũng có đầy người đứng.
Cố Tiểu Tây thấy hơi nhức đầu, nếu sớm biết sẽ như thế này thì cô đã không tới, thà về nhà trồng lương thực còn hơn.
Cũng may là chưa đợi qua bao lâu thì giáo viên đã tới. Tối nay người đứng lớp không phải Trình Lăng hay Lý Hướng Tiền mà là lớp thanh nhạc của cô giáo duy nhất tên Chung Linh. Cô ta rõ ràng là người có nền tảng, dạy rất chăm chú từ cách phát âm đ ến cách nhấn nhá.
Đương nhiên, cô ta cũng không dám dạy bài hát trái luật nào, chỉ dạy các bài tuân theo quy chuẩn.
Những tiếng hát vang lên khắp thư viện, lượn lờ không dứt. Các công nhân làm lụng cả ngày sắp mệt chết rồi mà ngày nào cũng phải đi học lớp ban đêm, oải càng thêm oải, thỉnh thoảng mở ra lớp thanh nhạc coi như là kết hợp giữa lao động và giải trí.
Vạn Thanh Lam thì thầm: “Tôi học được mấy buổi rồi, đây là lần đầu thấy cô Chung kia đến dạy. Không phải khen chứ, day hay thật.”
Dứt lời, cô lại nói nhỏ: “Mới nhìn thì thấy cô giáo này có vẻ rất trịch thượng, tôi chỉ nghĩ cô ta đến dạy cho có lệ thôi, không ngờ là tôi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Thảo nào Lý Hướng Tiền lại mê cô ta, hai người đó thật đẹp đôi.”
Chung Linh đã thuyết phục Vạn Thanh Lam bằng kiến thức chuyên nghiệp của mình, được cô ấy công nhận.
Cố Tiểu Tây chẳng có cảm giác gì, hát theo câu được câu chăng.