Giọng Yến Thiếu Ương có hơi khàn khàn, cậu ấy nghiêm túc nói: "Ông ta dám."
Dứt lời, bầu không khí trong phòng cứng đờ, giống như xuất hiện vết nứt.
Cố Tiểu Tây nhíu chặt mày: "Mọi người còn biết cái gì nữa?"
Mấy người trẻ tuổi này, nói chuyện cũng không nói chủ đích, thật sự không vô duyên vô cớ mà lại ăn nói cẩn thận như vậy.
Lôi Nghị cười khổ nói: "Em cũng là nghe được người ta nói, mười hai người vợ kia của Lý Vệ Đông, có hai người là thanh niên tri thức xuống nông thôn từ nhiều năm trước, trong đó có một người bị ông ta bỏ thuốc làm nhục, mang thai, không thể không gả cho ông ta. Ngày nào bà ấy cũng bị đánh chửi như heo như chó, còn bị sảy thai, lúc này tinh thần suy sụp nên bà ấy đã nhảy sông tự sát."
"Người còn lại vì liên hệ với người đưa thư để chạy trốn, sau đó bị Lý Vệ Đông đánh chết."
"Sau đó, người đưa thư kia cũng không có tung tích, không biết là bị giết hại hay là sợ hãi nên không dám đến đại đội Liễu Chi đưa thư. Tóm lại Lý Vệ Đông không phải là người nhân từ dễ nương tay, ông ta cũng không phải lần đầu giết người."
Giọng Cố Tiểu Tây trầm xuống: "Nhiều năm như vậy, ngày ngày trong đại đội đều bị áp bức, mặc dù bọn họ có nhờ vả Lý Vệ Đông nhưng không thể hài hòa như bên ngoài được, chẳng lẽ không có ai đến công xã tố cáo ông ta? Hơn nữa, nếu đúng như lời em nói, mọi người ở đại đội rất đoàn kết, vậy ai nói cho em chuyện này?"
Lôi Nghị ngạc nhiên, anh ấy không ngờ Cố Tiểu Tây lập tức bắt được trọng điểm.
Anh ấy nói: "Đây cũng là điều em khó hiểu, đại đội Liễu Chi rộng như vậy, tại sao nhiều năm như vậy vẫn bình an vô sự?"
Mấy năm nay có nạn buôn người ở khắp nơi trong nước, đối với bọn buôn người mà nói thì việc mua bán này không cần vốn, nhưng nếu để vận hành mà không bị áp lực, thì chỉ sợ một mình Lý Vệ Đông không đủ tư cách.
Cố Tiểu Tây híp mắt: "Ý em là, ông ta có người phía trên che chở?"
Đại đội Liễu Chi được coi là nơi xa xôi nhất của huyện Thanh An, cũng là đại đội có điều kiện kém cỏi nhất, nơi này chỉ là một vùng núi hẻo lánh, đi tới xã cung ứng cũng mất vài tiếng, xung quanh chỉ có núi và sông, bình thường rất ít người ra ngoài, gần như là ngăn cách với bên ngoài.
Ít nhất đời trước Cố Tiểu Tây chưa bao giờ tiếp xúc với đại đội Liễu Chi, nên cô cũng không biết nơi này che giấu bí mật như vậy.
Lôi Nghị gật đầu: "Cũng chỉ là suy đoán, Lý Vệ Đông này bắt nạt kẻ yếu, mấy năm nay buôn bán phụ nữ kiếm được không ít tiền, hơn nữa ông ta cũng không có lai lịch, cũng không có năng lực, tại sao có thể được làm bí thư chi bộ? Điều này là điều đáng ngờ."
Cố Tiểu Tây im lặng một lúc, cô nhìn Lôi Nghị: "Em nói với chị trước, là ai nói cho em chuyện này."
Lôi Nghị liếc nhìn Uông Tử Yên, người kia gật đầu với anh ấy.
Anh ấy hít sâu một hơi, nói: "Là một người phụ nữ tên Vân Viện."
"Vân Viện?" Cố Tiểu Tây nhướng đuôi lông mày, tên này không giống tên của một người phụ nữ ở đại đội Liễu Chi trên núi.
Cô lại hỏi: "Cũng bị lừa bán tới?"
Lôi Nghị cười khổ, anh ấy gật đầu nói: "Đúng, ba tháng trước cô ấy bị lừa tới đại đội Liễu Chi."
Cố Tiểu Tây hiểu rõ, ba tháng, xem ra còn chưa bị thu phục, nếu không cũng sẽ không nói chuyện này cho bọn họ biết.
Một vài giây sau, Cố Tiểu Tây lại nhíu mày, cô khó hiểu: "Chẳng phải chuyện buôn bán người và chuyện của Lý Vệ Đông là bí mật của đại đội Liễu Chi sao? Cô ấy là một người phụ nữ mới bị bán đến ba tháng lại biết được chuyện này từ đâu?"