Đương nhiên không thể nói lời này với Yến Thiếu Ngu, cô ngẫm nghĩ rồi cười nói: "Thủ đô đúng là nước sôi lửa bỏng, không chỉ có minh thương ám tiễn, còn có loại thủ đoạn quỷ quyệt này. Yến Thiếu Ngu, em gả cho anh đúng là bị thua thiệt, về sau anh phải đối xử với em tốt hơn đấy."
Giọng nói của cô hờn dỗi, nhưng Yến Thiếu Ngu lại không cười nổi, anh hơi hạ mắt xuống, khẽ nói: "Anh không định dẫn em đến thủ đô, anh sẽ đích thân xử lý sạch sẽ tất cả mọi chuyện ở đó, sau đó anh sẽ đón em và mấy đứa Thiếu Ương về."
Cố Tiểu Tây liếc anh một cái, không nói gì.
Yến Thiếu Ngu cười khổ, biết mình đã chọc giận cô, tình hình ở thủ đô rất phức tạp, khi chưa có thực lực tuyệt đối, anh không thể đưa cô trở về. Như cô đã nói, nơi đó không chỉ có minh thương ám tiễn, mà còn có thủ đoạn bẩn thỉu.
Cố Tiểu Tây cũng không nhắc đến chuyện thủ đô nữa, cô nói: "Cứ ném thi thể Điền Tĩnh ra ngoài đi."
Với dáng vẻ này của cô ta, nói là bị quỷ giết cũng không có ai nghi ngờ, không có người nào trong vòng một đêm đã biến thành xác khô. Thủ đoạn này không phải là thứ mà người có thể làm được, đương nhiên cũng không có ai nghi ngờ đến trên đầu cô.
Tất nhiên thi thể của Điền Tĩnh sẽ gây ra sóng to gió lớn, nói không chừng còn được đưa đến sở nghiên cứu ở thủ đô ấy chứ.
Một nguyên nhân khác để ném thi thể ra ngoài là Phan Ngọc Lương, nhìn dáng vẻ thâm tình của anh ta đối với Điền Tĩnh, có lẽ người này cũng biết rất rõ mối quan hệ giữa cô và Điền Tĩnh, nếu không tìm thấy người thì khả năng cô sẽ bị chó cắn mất.
Hôn lễ của cô và Yến Thiếu Vũ là ngày kia, thời gian cấp bách, cô hy vọng sẽ có bất kỳ bất trắc nào.
"Ừm." Yến Thiếu Ngu khẽ gật đầu, đương nhiên anh cũng nghĩ đến chuyện này.
Đêm trăng mờ thích hợp để giết người, bên ngoài vô cùng im ắng.
Cố Tiểu Tây trực tiếp ném thi thể của Điền Tĩnh tới bên ngoài đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, còn dùng dây leo treo xác trên ngọn cây, gió thổi phất qua, thi thể lắc lư giữa không trung, để lại một bóng đen tối như mực.
Sau khi bảo đảm không có bất kỳ người nào nhìn thấy, bọn họ trở về nhà.
Yến Thiếu Ngu đã nấu xong nước nóng, sau khi trở về, cô tắm rửa sạch sẽ, cũng không quan tâm trong nhà còn có người, kéo tay Yến Thiếu Ngu trở về phòng. đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô thật sự không ngủ được một mình.
Yến Thiếu Ngu cũng không có bướng bỉnh, đi vào phòng thuận theo ý muốn của cô.
Nhưng mà anh cũng không có tâm trạng làm chuyện gì đó khác thường, một tay anh ôm eo Cố Tiểu Tây còn tay kia vỗ nhẹ vào lưng cô, lo ban đêm cô sợ rồi gặp ác mộng, anh nhẹ giọng dỗ dành vô cùng kiên nhẫn.
Cố Tiểu Tây nhắm mắt lại, ngửi mùi vị mát lạnh quen thuộc trên người anh, cô nói rất nhẹ: "Thiếu Ngu, chờ hôn lễ xong xuôi, chúng ta đến quân khu nhé! Em sẽ cùng anh vượt mọi chông gai, vượt qua muôn vàn khó khăn, rồi cùng nhau về thủ đô."
Mỗi một ngày bọn họ đợi thêm ở quân khu, cũng là để sau này có đủ năng lực và tự tin vào tương lai.
Yết hầu Yến Thiếu Ngu trượt lên trượt xuống, giọng nói có chút khàn khàn: "Em không sợ sao?"
Cố Tiểu Tây hừ nhẹ một tiếng, khuôn mặt nhỏ xinh hơi giận: "Sợ? Nếu sợ thì đời này em đã không chọn anh, sợ thì em đã không đến tiền tuyến, càng không trêu chọc Điền Tĩnh, anh thấy em giống người sẽ sợ sao?"
Đương nhiên cô biết nhà họ Yến là nơi phiền phức ngập trời, nhưng ngay từ đầu cô đã không nghĩ đến người khác.
Yến Thiếu Ngu vùi đầu vào hõm vai cô, bàn tay đặt trên eo cô đột nhiên siết chặt thêm mấy phần.
Trong bầu không khí yên bình này, Cố Tiểu Tây cũng không nói gì, cô vòng tay quanh eo anh, sau một hồi lâu mới nói khẽ: "Em không sợ, anh cũng đừng sợ, cho dù thủ đô là đầm rồng hang hổ, em cũng cùng anh đi một lần."