Vẻ mặt buồn bực và chán nản của cô ta khó có thể giấu được.
Khi nhìn thấy Cố Tiểu Tây, vẻ mặt u ám của Điền Tĩnh đã lên đến đỉnh điểm.
Cố Tiểu Tây giả vờ như không nhìn thấy, trong lòng niệm mấy lần Thanh tâm chú, cố gắng kìm nén cơn giận muốn lao lên bóp ch ết Điền Tĩnh. Lúc đi ngang qua, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô ta: “Cố Tiểu Tây, cô đừng đắc ý, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi.”
Cố Tiểu Tây hơi khựng lại, mọi chuyện mới bắt đầu sao? Cô ta đang ám chỉ điều gì?
Điền Tĩnh cười lạnh một tiếng: “Trần Nguyệt Thăng, người mà cô thích sắp đến nhà tôi hỏi cưới rồi, không nhỉ có một trăm tệ, mà còn có cả “ba món lớn*”! Cố Tiểu Tây, cô cảm thấy khó chịu không? Có phải muốn khóc lắm không?”
*Ba món đồ lớn/quan trọng, có thể thay đổi theo thời gian. VD: Những năm 70 là đồng hồ, xe đạp, máy khâu; năm 80 là tủ lạnh, tivi màu, máy giặt; năm 90 là điều hòa, máy tính, đầu ghi hình…
*Ba món đồ lớn/quan trọng, có thể thay đổi theo thời gian. VD: Những năm 70 là đồng hồ, xe đạp, máy khâu; năm 80 là tủ lạnh, tivi màu, máy giặt; năm 90 là điều hòa, máy tính, đầu ghi hình…
“Hahaha, tôi nói cho cô biết, thứ mà cô không có được, đối với tôi chỉ là một món đồ chơi nhỏ bé mà thôi.”
“Cô dựa vào đâu mà dám tranh giành với tôi!”
Nói xong, Điền Tĩnh quay người bỏ đi.
Cố Tiểu Tây nhìn theo Điền Tĩnh đang đi trên con đường quê, hai mắt cau lại, vẻ mặt có chút khó hiểu.
Cô vẫn luôn không hiểu tại sao Điền Tĩnh vẫn luôn nhắm vào cô, và nhà họ Cố. Giờ cô cũng đã hiểu, thì ra từ lâu cô ta đã luôn căm ghét cô, thậm chí là từ khi còn nhỏ.
Tuy nhiên, cô đã bao giờ tranh giành với cô ta? Từ đầu đến cuối không phải chỉ có mình Điền Tĩnh là người luôn tranh giành sao?
Vừa ăn cướp vừa la làng.
Vẻ mặt Cố Tiểu Tây lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia hung ác.
Cô muốn xem xem, đời này Điền Tĩnh sẽ tranh giành như thế nào!
*
Cố Tiểu Tây trở về nhà, thấy Cố Chí Phượng vẫn đang ngủ say, cô liếc nhìn cánh cửa phòng trong đóng kín, quay về phòng mình.
Vừa bước vào cửa, cô liền lấy đôi giày lưới màu trắng mà Cố Chí Phượng tặng cô sáng nay.
Chiếc giày này mang theo khúc mắc của cô hai kiếp, cho dù có sống lại, cô cũng không thể yên tâm mang đôi giày này, thay vì để nó ở nhà phủi bụi, tốt hơn hết tìm cách khác để nó phát huy hết giá trị.
Vào những năm 70, chi phí ăn mặc đều bình thường, nhưng ở thành phố sẽ vẫn có một số “cô gái phương Tây” tìm cách để thể hiện sự quyến rũ của mình, một số người sẽ mặc váy vải bông, sau đó thắt một chiếc thắt lưng da ở eo, khiến vòng eo trở nên thon gọn.
Đôi giày lưới trắng này bắn lại cũng chỉ được hai tệ, còn phải bù lỗ năm hào.
Vì vậy cô muốn vận dụng tri thức sáng tạo trong đầu mình, dùng bút chì màu vẽ những họa tiết đẹp mắt lên đôi giày trắng, sau đó đi đến trước cửa xã cung ứng, cẩn thận chờ đợi, có thể tìm thấy một “cô gái phương Tây thời thượng” sẵn sàng trả giá cao để mua.
Nói là làm.
Cố Tiểu Tây lấy một cây bút chì màu nhạt, bắt đầu phác họa những đường nét trên đôi giày lưới màu trắng, sau đó tô màu từng chút một. Chẳng bao lâu, trên mặt giày bên trong là những chuỗi màu đỏ tươi, bên ngoài là màu cam của hoa lăng tiêu, tô điểm thêm cho đôi giày trắng thêm sức sống và màu sắc.
Vẽ xong một chiếc giày, chiếc còn lại phác thảo những dây hoa lăng tiêu không đối xứng.
Hai đôi giày đặt cạnh nhau, hài hòa với nhau, trông có chút cảm giác của một tác phẩm nghệ thuật.
Cố Tiểu Tây nhìn đôi giày đã được vẽ xong, gật đầu hài lòng.
Lúc này, cô đột nhiên nhớ đến cảnh mình được bảo vệ trong tòa tháp ngà, khi rảnh rỗi, anh đã dạy cô vẽ. Lúc đó, cô còn thầm nghĩ, nếu như quen biết anh trước thì tốt biết bao.
Nói chung, kiếp này có thể biến những “hy vọng hão huyền” thành hiện thực.
Cô không dám nghĩ, khi gặp lại anh, cô sẽ nói gì.
Cố Tiểu Tây ngẩn ngơ một lúc lâu, lúc sau mới tỉnh táo lại, cười khổ, đưa tay vỗ vỗ mặt mình. Khi nhìn thấy bàn tay béo múp của mình, cô bật cười.
Sao cô lại quên mất, cô bây giờ vẫn là một cô gái béo phì đáng ghét, toàn thân đều là da thừa thịt mỡ.
Dáng vẻ của cô bây giờ, làm sao có thể gặp anh được?