Anh nhặt con thỏ béo lên, lấy một con dao găm ra nhanh nhẹn mổ rồi lột sạch da thỏ, xong chôn nội tạng và da thỏ xuống đất, phòng ngừa mùi máu thu hút một ít khách không mời mà đến.
Yến Thiếu Ngu xiên con thỏ được xử lý sạch sẽ lên que gỗ, Cố Tiểu Tây cầm lấy trái cây rừng bóp nát thành nước rồi bôi lên thịt thỏ để tăng thêm hương vị, miễn cho không có dầu muối sẽ không ngon.
Cố Tiểu Tây tự giác nhận lấy trách nhiệm nướng thỏ, tay nghề của cô đương nhiên không cần phải nghi ngờ, không bao lâu sau, trong nhà gỗ tràn ngập một mùi thơm của thịt, mùi thơm này khiến cho bụng của những người đang đói kêu vang, lục phủ ngũ tạng đều như thể bắt đầu đánh trống.
Thỏ rất to cũng rất béo, sau khi nướng xong, Cố Tiểu Tây xé một cái chân thỏ đưa cho Yến Thiếu Ngu.
Yến Thiếu Ngu nhận lấy, anh nhìn Tống Kim An đang rũ mắt cũng không nói gì nữa, chỉ ăn từng miếng từng miếng to, mùi thơm của thịt thỏ xông thẳng vào mũi, càng nhai càng thơm, để lại dư vị vô tận.
Trong chốc lát, anh có ảo giá như quay về tuổi thơ, khi đó, anh suốt ngày bắt gà bắt thỏ trong quân đội, cũng lén nướng để ăn một bữa ngon.
Cố Tiểu Tây ăn không nhiều lắm, chỉ xé một miếng thịt thỏ, nhai chậm nuốt kỹ.
Thịt thỏ mềm vào thơm, mang theo hương vị trái cây nhàn nhạt, vừa vào miệng đã khiến người ta ăn mà không ngừng được, đáng tiếc là thiếu muối, nếu không hương vị chắc chắn sẽ ngon hơn rất nhiều.
Trong nhà gỗ chỉ còn lại âm thanh nhai nuốt, trong không khí tràn ngập mùi thơm càng khiến người ta khó chịu hơn.
Điền Tĩnh lạnh lùng nhìn Cố Tiểu Tây, trong nháy mắt cô ta biến thành vẻ mặt đáng thương nói: “Tiểu Tây, tôi biết cô ghét tôi, thế nhưng thanh niên trí thức Tống vô tội, đồ ăn trong tay cô vẫn còn rất nhiều, cô có thể cho thanh niên trí thức Tống một ít không?”
Nghe vậy, Cố Tiểu Tây nở nụ cười.
Cô vui vẻ nói: “Được nha, thanh niên trí thức Tống, tôi cũng không phải là người keo kiệt, anh và Thiếu Ngu lớn lên với nhau từ bé, tôi có thể chia cho anh một phần con thỏ tôi bắt được, nhưng mà anh không thể cho Điền Tĩnh, thế nào?”
Lời này vừa nói ra, trong không khí tràn ngập sự lúng túng.
Yến Thiếu Ngu cổ quái nhìn Cố Tiểu Tây, anh chưa bao giờ thấy có ai “làm khó dễ” người khác tự nhiên như vậy, cô dường như không thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác, thậm chí còn thích khuất vũng nước càng đục càng tốt.
Điền Tĩnh mở miệng xin cho Tống Kim An một miếng ăn, lời này của Cố Tiểu Tây, người sau rốt cuộc nên trả lời như thế nào?
Nếu đồng ý, chẳng phải anh ta sẽ trở thành người vô ơn và không đáng tin sao? Nếu không đồng ý, hôm nay anh ta sẽ phải đói bụng. Tuy nhiên dựa vào sự hiểu biết của anh về Tống Kim An, anh ta sẽ không chấp nhận, thậm chí còn bởi vì vậy mà sinh ra oán giận với Cố Tiểu Tây.
Chỉ là không biết đây có phải là mục đích của Điền Tĩnh không, khiến cho Tống Kim An chán ghét Cố Tiểu Tây?
Quả nhiên một lúc sau Tống Kim An phản ứng lại.
Đầu tiên là anh ta im lặng, sau đó gân xanh nổi trên mu bàn tay của anh ta, một lát sau anh ta lạnh lùng nói: “Không cần, cảm ơn.”
Cố Tiểu Tây nhếch khóe môi, cô không thèm để ý đến giọng nói lạnh lùng của Tống Kim An, trái lại còn xé một cái chân thỏ khác đưa cho Yến Thiếu Ngu: “Ồ, tôi đã khách khí rồi, anh ta không cần, vậy giữ lại để cho chúng ta ăn nhiều ơn, anh ăn nhiều một chút.”
Khóe miệng của Yến Thiếu Ngu giật giật, anh ta nhìn Cố Tiểu Tây như thể đang nhìn một sinh vật kỳ lạ nào đó.
Cố Tiểu Tây, cô thật biết cách chọc giận người khác.
Một thiếu gia văn nhã như Tống Kim An cũng bị Cố Tiểu Tây chọc tức đến mức mí mắt giật giật.
Anh ta nhìn về phía Điền Tĩnh, giống như nghẹn một hơi nói: “Đồng chí Điền, chắc cô cũng đói bụng rồi phải không, tôi ra ngoài tìm cái gì ăn.”