Khi đó, Yến Thiếu Ngu đã xông xáo tạo được danh tiếng ở trong quân đội và tay nắm quyền hành. Gần như có thể đứng ngang địa với những gia đình giàu có khác ở trong thủ đô. Chẳng bao lâu sau, anh đã tới đón Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Ương quay về nhà. Có điều, số phận của cô cũng không có tốt.
Sau khi quay trở lại thủ đô, Yến Thiếu Ngu bề bộn nhiều việc quân sự, Yến Thiếu Ương vì trợ giúp anh trai mình nên cậu ấy cũng thường xuyên ra ngoài.
Yến Thiếu Ly thì đi học lên đại học. Tuy nhiên, cô ấy ở trường học gặp phải một tên cặn bã và bị lừa.
Cố Tiểu Tây đang suy tư ở trong lòng. Đối với Yến Thiếu Ly, cô cũng không khỏi tăng thêm ra mấy phần thương tiếc.
Hai người bọn họ trạc tuổi nhau nhưng đều là người số khổ bị số phận đùa giỡn.
Yến Thiếu Ngu cụp mắt nhìn Yến Thiếu Ly khóc đến nỗi thở không ra hơi, môi mỏng nhếch lên.
Một lúc lâu sau, anh yên lặng đẩy Yến Thiếu Ly ra, đi đến mép giường nhìn Yến Thiếu Ương đang nằm ở trên giường đặt gần lò sưởi, cậu ấy cũng đang cố gắng ngoái đầu nhìn anh. Lúc rời đi, cậu ấy vẫn là một đứa em trai khỏe mạnh của anh. Bây giờ, cậu ấy tựa như một người liệt, ngay cả việc quay đầu lại cũng trở thành một thứ xa xỉ.
Giờ phút này, Yến Thiếu Ngu chỉ cảm thấy một cảm giác bất lực mãnh liệt cuốn tới.
Sợi dây gai dầu sẽ bị cắt ở nơi mỏng nhất, vận rủi luôn tìm tới những người nghèo khổ.
Trước kia, anh không tin vào số phận, nhưng từ khi nhà họ Yến rơi vào cảnh khốn cùng, anh đã gánh vác tất cả gánh nặng của gia tộc và đón nhận những phiền phức hết lần này tới lần khác từ trong bóng tối, anh mới hiểu được một số thời điểm và có một ít sự viện, không tin vào số phận là không được.
Yến Thiếu Ương không có khóc, giọng điệu của cậu ấy mang chút chờ mong: "Anh cả? Là anh sao anh cả?"
Yến Thiếu Ngu ừ một tiếng, giọng nói của anh hơi khàn khàn.
Cổ họng của anh bỗng nhúc nhích một cái, con ngươi hẹp dài nhìn về phía lưng của Yến Thiếu Ương, hỏi: "Em thế nào rồi?"
Yến Thiếu Ương cười khổ một tiếng, rõ ràng trên người cậu ấy đau chịu không nổi nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút liền ổn rồi. Anh cả, tại sao anh lại tới đây? Người hướng dẫn có biết anh qua đây không? Bọn họ sẽ không gây phiền phức cho anh chứ?"
Trong lòng của cậu ấy biết rất rõ ràng, từ khi nhà họ Yến sụp đổ, Yến Thiếu Ngu thân là anh cả có bao nhiêu mệt mỏi và có bao nhiêu cực khổ.
"Làm sao có thể không có việc gì được cơ chứ? Anh hai, vì sao anh lại không nói cho anh cả biết? Cột sống của anh bị gãy xương và trật khớp rồi. Mỗi ngày, anh đều đau đến mức ngủ không được. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn nữa, nói không chừng... Nói không chừng là sau này anh không bao giờ đứng dậy được nữa! Anh cả đã đến đây rồi, anh ấy có thể đưa chúng ta tới bệnh viện, đi xem bác sĩ! Nhất định là có thể trị hết cho anh mà." Yến Thiếu Ly rơi nước mắt lã chã, cô ấy khóc lóc không kiềm chế được.
Nét mặt của Yến Thiếu Ương biến đổi, có chút xám xịt.
Cậu ấy biết rõ tình huống hiện tại, anh em ba người sống đầu đường xó chợ, trong tay họ không có nhiều tiền, làm sao có thể đi bệnh viện điều trin được cơ chứ? Đó sẽ là một khoản chi phí điều trị đắt đỏ, đây là đang ép buộc anh cả mà!
Yến Thiếu Ngu nhắm mắt lại, cánh tay buông xuôi ở bên người nổi đầy gân xanh, anh siết chặt nắm tay lại.
Lúc mở mắt ra, trên mặt anh không có biểu cảm gì, anh nói: "Chúng ta đi thành phố Chu Lan đi, nếu không có tiến triển gì, chúng ta sẽ quay về thủ đô."
Tuy bọn họ vừa mới chạy thoát khỏi ổ sói ở thủ đô, nhưng nếu như không thể trị khỏi cho Yến Thiếu Ương, vậy thì bọn họ chật vật chạy trốn như vậy có ý nghĩa gì nữa? Nếu như chỉ có bệnh viện ở thủ đô có thể trị khỏi cho cậu ấy, vậy thì anh sẽ quay về đó.