Vì vậy, Tống Kim An là một trong những người không có tư cách nhắc tới nhà họ Yến nhất, tiếc là, anh ta giống như một đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu.
Yến Thiếu Ngu mím chặt môi mỏng, đôi mặt hẹp dài tràn đầy u ám.
Giọng anh nhàn nhạt, xuyên thấu lòng người, ăn sâu tận xương tủy: "Tống Kim An, anh vượt quá giới hạn rồi đấy."
"Anh!" Tống Kim An cắn răng, nhận ra Yến Thiếu Ngu đang tức giận, biết mình vừa rồi nói có chút vội vàng, nhưng anh ta chỉ là quan tâm, không có ý muốn tổn thương anh.
Anh ta quay người chuẩn bị rời đi, còn nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Không biết phải trái."
Lúc này Cố Tiểu Tây tiến lên mấy bước, chặn ở trước mặt anh ta.
Tống Kim An dừng chân lại, nhìn khuôn mặt đẹp như hoa đào của Cố Tiểu Tây, mím môi chặt hơn, một người phụ nữ như vậy, Yến Thiếu Ngu thích cũng không có gì lạ, nhưng cô quá tâm cơ.
Song, suy nghĩ này vừa kết thúc, anh ta chợt nhớ tới một chuyện.
Từ khi thanh niên tri thức xuống thôn quê, suy nghĩ và thái độ của Cố Tiểu Tây đối với Yến Thiếu Ngu đã khác, cũng không phải là đâm Điền Tĩnh xong, mới muốn lợi dụng sắc đẹp của mình để khiến Yến Thiếu Ngu ngụy tạo chứng cứ cho mình, từ đầu đến cuối cô đều thích Yến Thiếu Ngu.
Nghĩ tới đây, cơn giận ban đầu của Tống Kim An dịu đi rất nhiều.
Anh ta nhìn vẻ mặt không vui cũng không tức giận của Cố Tiểu Tây, hỏi: "Biên tập Cố còn có chuyện gì?"
Cố Tiểu Tây hơi không hiểu nói: "Tại sao phải cứu Điền Tĩnh? Trong tình huống đó, hẳn là cô ta đã sống không nổi. Cô ta đã nói gì với anh? Hơn nữa, tim cô ta bị thương, lại ở trong núi lâu như thế, làm sao có thể còn sống?”
Đây là điểm nghi ngờ trong lòng cô, có lẽ chỉ có Tống Kim An mới có thể giải đáp được.
Tống Kim An nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Tim Điền Tĩnh nằm ở bên phải."
Cố Tiểu Tây nghe vậy, sửng sốt một chút, sau đó cong khóe miệng, thì ra là như vậy.
Tống Kim An dừng một lúc lại nói: "Điền Tĩnh nói có một bí mật muốn nói cho tôi biết, bí mật này liên quan đến tại sao cô...Còn nói có liên quan đến tôi, vả lại cô ấy nói mình không bị đâm trúng chỗ hiểm, vẫn có thể sống."
"Người sắp chết, lời nói đều là thật, Điền Tĩnh có không tốt đến đâu, cũng là một người sống sờ sờ, tôi không có cách nào đứng làm ngơ. Hơn nữa, khi đó cô và Yến Thiếu Ngu đều không ở, bên ngoài cũng yên tĩnh, sợ sau khi hai người trở về xảy ra biến cố gì, nên tôi mới tự ý đưa cô ấy rời khỏi nhà gỗ, sau đó cũng gặp nguy hiểm, may là biến nguy thành an."
Tống Kim An bộc lộ hết những lời giấu kín trong lòng, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, khoảng thời gian này anh ta ở bệnh viện trông nom Điền Tĩnh, những lời này không thể nói với người khác, nén rất lâu ở trong lòng, vất vả lắm mới có thể nói ra.
Nụ cười trên môi Cố Tiểu Tây cứng đờ, ánh mắt tối lại.
Đây là Điền Tĩnh định dùng lai lịch của mình để thương lượng?
Không, không đâu, chắc là cô ta chỉ thuận miệng nói một chút, để Tống Kim An cứu cô ta, sau này bịa bừa một chuyện lấy lệ cũng không sao, sao có thể nói ra bí mật lớn nhất của mình?
Tống Kim An nói: "Hai người bình an trở về là tốt rồi, chờ Điền Tĩnh tỉnh lại, cô ấy muốn nói gì, tôi cũng không quản được cô ấy."
Cố Tiểu Tây gật đầu, nhìn Tống Kim An, quay người kéo Yến Thiếu Ngu, hai người trở lại bệnh viện.
Tống Kim An đứng đó một lúc, đáy lòng tự giễu, đợi bóng lưng họ biến mất, mới chậm rãi đi về phía bệnh viện.