Nghe vậy, Mạnh Hổ liếm môi cười ngượng ngùng, chợt sờ sờ bụng căng phồng, lộ vẻ mặt thoải mái.
Cố Tiểu Tây lại hỏi một lần: “Đã ăn no, bây giờ có thể nói rồi chứ?”
Nếu như không phải nể tình Mạnh Hổ và Vương Hâm có tố chất cơ thể kém, lại đói thời gian quá lâu thì sự nhẫn nại của cô đã sớm cạn kiệt rồi. Cô ngàn dặm xa xôi đi tới tiền tuyến, chính là để tìm Yến Thiếu Ngu, hiện tại chỉ còn một bước nữa thôi, đương nhiên thấy sốt ruột rồi.
Mạnh Hổ liên tục gật đầu, miệng giống như là đổ đậu, kể tất cả những chuyện đã xảy ra trong nửa năm qua cho Cố Tiểu Tây nghe hết.
Thì ra, từ sau khi Cố Tiểu Tây rời khỏi thành phố Hoài Hải, thế giới đã hỗn loạn.
Thành phố Hoài Hải liên tiếp có người nước M lui tới, mục đích của bọn họ không phải ngoại giao, mà là buôn bán một số hàng cấm cho quần chúng của thành phố Hoài Hải. Khi có người ngăn cản, sẽ có người đế trước đại viện thành ủy chặn cổng, ầm ĩ về cái chết của khách nước ngoài Charles.
Tỉnh trưởng Tống Lâm, thị trưởng Hứa Vũ Sơn vì thế mà sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không rảnh rỗi để xử lý chuyện thương nhân nước M vi phạm lệnh cấm.
Bọn họ biết rõ một nhóm chiến sĩ của quân khu thứ tám đã đi tiền tuyến, kế hoạch tác chiến của nước M chính là tấn công cả trong lẫn ngoài, khiến thành phố Hoài Hải không thể phân chia binh lực để đi trợ giúp. Cứ như vậy, thành phố Hoài Hải chia hơn phân nửa binh lực để hộ vệ thành phố Hoài Hải, khống chế thương nhân nước M buôn bán hàng cấm, chuẩn bị đệ trình lên lãnh sự quán. Còn Từ Xuyên Cốc thì đi thủ đô vì quan hệ ngoại giao giữa hai nước.
Nghe đến đó, con ngươi của Cố Tiểu Tây hơi lóe lên, chẳng trách cô viết thư đều như đá chìm đáy biển.
Cô phục hồi lại tinh thần, tiếp tục nghe Mạnh Hổ nói tiếp.
Lúc này, chiến sự ở tiền tuyến đã bắt đầu hừng hực khí thế.
Người nước M gây hấn gây sự, tìm đủ loại lý do để đánh lén chiến sĩ nước Z đóng quân ở biên giới.
Có ít chiến tranh chính diện, phần lớn là mô hình chiến đấu nhỏ tiểu anh tới tôi đi, thương vong cũng không nghiêm trọng, nhưng một đại đội chiến sĩ của nước Z hiển nhiên không đủ để ứng phó với nhiều binh lính của nước M, bèn tìm kiếm sự trợ giúp, phái tới một đoàn binh lính mới.
Nói là người mới, trên thực tế bọn họ cũng đã trải qua hệ thống huấn luyện, thể lực lẫn xạ kích đều vượt qua bài kiểm tra.
Nhóm tân binh ra trận, dù sao cũng phải tìm một người dẫn đầu. Lúc này, vua tân binh là Yến Thiếu Ngu đương nhiên hoàn toàn xứng đáng được đề cử, mà lúc này Yến Thiếu Ngu đã cùng các chiến hữu trải qua mấy trận chiến đấu, anh tác chiến vừa mạnh vừa có chiến lược, cũng đã nhận được công huân. Từ một tân binh lần đầu ra trận, liên tục tăng lên mấy cấp, trở thành thượng sĩ.
Lý do để Yến Thiếu Ngu dẫn dắt tân binh, thứ nhất vì bọn họ đã cùng nhau trải qua huấn luyện, xem như hòa hợp. Thứ hai, Yến Thiếu Ngu là một người có tài năng quân sự, lúc tác chiến sẽ lập ra kế hoạch tương ứng, hơn nữa cũng đã nhiều lần có được thắng lợi.
Sau khi dẫn dắt tân binh, quả nhiên Yến Thiếu Ngu không phụ sự ủy thác, cùng các chiến hữu giành được chiến công hết lần này đến lần khác.
Không bao lâu, trung đội tân binh 168 đã thành lập, trung đội trưởng là Yến Thiếu Ngu, quân hàm thiếu úy!
Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, Yến Thiếu Ngu đã được thăng cấp, nhìn về lịch sử thì phải nói đây là điều chỉ có thời kỳ kháng chiến mới có thể đạt tới, nhưng nhờ vào năng lực xuất sắc của anh, trong thời đại hòa bình như hiện giờ cũng đạt được công trận khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Các chiến sĩ trung đội 168 khiến người nước M nghe danh đã sợ mất mật, đi theo Yến Thiếu Ngu cũng đã nhiều lần lập chiến công, đạt được danh hiệu trung đội mũi nhọn.
Không nói đâu xa, ngay cả Mạnh Hổ đây, cũng đã trở thành một vị hạ sĩ.
Chiến công của trung đội 168 vô cùng xuất sắc, trên tay nhuộm không ít máu tươi của người nước M, đương nhiên cũng trở thành cái đinh trong mắt quân đội đối phương, hận không thể xử trí triệt để. Gần nửa năm trôi qua, binh sĩ nước M tấn công tiền tuyến mãi không xong, quá sốt ruột nên vào một đêm đã phát động tấn công mãnh liệt, nhưng đại đa số hỏa lực đều hướng về trung đội 168.