Mục lục
Cố Tiểu Tây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yến Thiếu Ngu híp mắt lại, ánh mắt sắc bén giống như kiếm, dường như muốn nhìn thấu Cố Tiểu Tây.

Anh thật sự không rõ, tại sao Cố Tiểu Tây lại đối xử với mình khác biệt như vậy, còn hết lần này đến lần khác cứu Thiếu Đường? Cái thích của cô đến từ đâu? Chẳng lẽ trong đó thật sự có thể dùng hai chữ duyên phận để hình dung?

Cố Tiểu Tây cắt ngang suy nghĩ của anh, cười nói: "Này, đây là hoành thánh tôi làm, anh nếm thử xem."

Khi cặp lồng đặt trong túi lưới được nhét vào tay Yến Thiếu Ngu, nó vẫn còn hơi nóng, giống như anh nhận ra đáy lòng có tình cảm phức tạp, nhưng lại không thể sinh ra sự bài xích với người khác.

Lúc này, tiếng chuông bắt đầu làm việc vang lên.

Cố Tiểu Tây ngạc nhiên, cô vẫy tay với Yến Thiếu Ngu, vừa chạy ra đầu thôn vừa nói: "Hôm nay đại đội cho nghỉ, không biết tại sao lại gõ chuông, tôi đi nhìn xem, anh mau về ăn đi, để lát nữa sẽ nguội mất!"

Yến Thiếu Ngu cầm túi lưới đứng im tại chỗ, anh nhìn Cố Tiểu Tây đã đi xa, rũ mắt không biết suy nghĩ gì.

Lúc này, Phan Nhược Nhân đã đi tới, trên mặt cô ta là vẻ trào phúng, cô ta nhìn Cố Tiểu Tây theo tầm mắt của anh, cười lạnh: "Anh nói nhiều như vậy chỉ vì muốn từ chối em, để dây dưa với cô ta?"

Yến Thiếu Ngu xốc mí mắt lên, anh không quan tâm, xoay người đi về phía điểm thanh niên tri thức.

"Đứng lại! Yến Thiếu Ngu!"

"Yến Thiếu Ngu! Em bảo anh đứng lại! Anh có nghe thấy không!"

Phan Nhược Nhân nhìn bóng lưng cao ráo của Yến Thiếu Ngu, anh không hề dừng lại vì cô ta, giống như việc cô ta vừa mới tỏ tình chỉ là một trò cười, mà ngọn nguồn của hết thảy đều là vì một người phụ nữ nông thôn không có gì ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp kia?

Mắt Phan Nhược Nhân rưng rưng, cô ta vừa khóc vừa cười.

Điền Tĩnh đứng trong góc, nhìn thấy một cảnh xuất sắc này, trong lòng hơi cảm khái, không nhịn được lắc đầu.

Trong tiểu thuyết, Phan Nhược Nhân ỷ vào việc bản thân là thiên kim thủ đô, thái độ chảnh chọe, rất khinh thường người chị dâu họ tương lai Cố Tiểu Tây này, đây cũng là kiếp nạn hiếm hoi trong cuộc đời thuận buồm xuôi gió của nữ chính.

Thế nhưng, Cố Tiểu Tây không hề quan tâm đến chuyện Phan Nhược Nhân nhằm vào mình, cô không ra tay thì cũng có rất nhiều người bên cạnh ra mặt vì cô. Dù sao cũng là đoàn sủng, sao có thể bị một nữ phụ nho nhỏ hại được?

Chỉ là cô ta không biết Phan Nhược Nhân mắt cao hơn đầu, ấy vậy mà lại thích Yến Thiếu Ngu!

Còn có Cố Tiểu Tây, có phải cô ta uống lộn thuốc không? Tại sao không thích Tống Kim An, ngược lại lại có tình cảm với Yến Thiếu Ngu, ngày ngày đưa cơm đến điểm thanh niên tri thức? Thiên vị như vậy thật sự khiến cô ta nhìn thấy rất chói mắt.

Cố Tiểu Tây thích gì, cô ta không thích, thứ Cố Tiểu Tây muốn, cô ta càng muốn phá hủy!

Nghĩ vậy, Điền Tĩnh đi từ trong góc ra, khuôn mặt tiểu bạch hoa lộ ra vẻ đau lòng, cô ta chậm rãi đến gần Phan Nhược Nhân, đưa khăn tay sạch cho cô ta: "Nhược Nhân, cô đừng khóc."

Vẻ mặt Phan Nhược Nhân cứng đờ, cô ta ngẩng đầu hung dữ trừng Điền Tĩnh: "Cô đến làm gì? Cô cũng đến để chê cười tôi sao?"

Phụ nữ ở nông thôn đều thấp hèn, không có ai là tốt cả!

Vẻ mặt Điền Tĩnh chấn động, cô ta cụp mắt, vội vàng lắc đầu nói: "Sao có thể... Sao có thể? Tôi nhìn thấy cô bị Cố... Cô ta, cô ta luôn thích cướp người yêu của người khác. Tôi nhìn thấy cô, giống như là nhìn thấy bản thân mình trước đó nên đau lòng mà thôi."

Phan Nhược Nhân nghe vậy, cô ta khựng lại, nghi hoặc nhìn Điền Tĩnh: "Cô đang nói Cố Tiểu Tây?"

Điền Tĩnh rũ mi, che đi ánh sáng chợt lóe lên ở đáy mắt, cô ta yên lặng gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK