Mục lục
Cố Tiểu Tây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tiểu Tây không có lý do gì giết để giết cô ta, cho dù có bằng chứng, xã viên của đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng không giúp cô ta, ở trong mắt bọn họ, cô ta chỉ là một tên trộm cắp, xấu xa, thậm chí còn là người ti tiện phải đến trại cải tạo lao động.

Điền Tĩnh không thể nói ra Cố Tiểu Tây là người sống lại, lời này nói ra sẽ bị coi là bịa đặt, là mê tín phong kiến, rất có thể bị đại đội, công xã bắt lại vì nghĩ bị thần kinh, cô ta không có lựa chọn nào khác.

Ở trong cuộc chiến tranh không có thuốc súng này, cô ta thua ngay từ ban đầu.

Thật sự rất buồn cười, rõ ràng ban đầu cô ta mới là người dịu dàng động lòng người trong mắt mọi người, là một miếng bánh ngọt, hào phóng khéo léo, thậm chí đến cả bạch nguyệt quang của Cố Tiểu Tây là Trần Nguyệt Thăng cũng coi trọng cô ta, nhưng mọi thứ đều thay đổi.

Điền Tĩnh thật sự rất tò mò, rốt cuộc Cố Tiểu Tây chiếm được bàn tay vàng gì, tại sao cô lại giấu kỹ như vậy, không để lộ ra ngoài?

Đương nhiên chuyện bàn tay vàng không phải là chuyện cô ta quan tâm nhất.

Thôi, thời gian còn nhiều, chỉ cần còn sống, luôn luôn có cơ hội lấy được hết thảy.

Trước mắt cô ta đã lựa chọn mất trí nhớ, vậy phải giả vờ để Tống Kim An nguyện ý giúp đỡ cô ta, như vậy cô ta sẽ không bị bắt lại, có thể yên lặng thoát ra khỏi hoàn cảnh khốn đốn này!

Tống Kim An muốn thoát khỏi cô ta, đáng tiếc, đời này cũng không thể.

Anh ta là hy vọng duy nhất của Điền Tĩnh, là cọng rơm cứu mạng duy nhất cô ta có thể túm lấy, cho dù phải dùng mọi thủ đoạn, cô ta sẽ không để Tống Kim An rời đi, anh ta phải bảo vệ cô ta!

Đáy mắt Điền Tĩnh lạnh lùng như bão táp, cô ta im lặng nằm trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại.

*

Sau khi Cố Tiểu Tây mua cơm về, cô cũng không ở lại lâu, nói một tiếng với Yến Thiếu Ngu rồi chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.

Cô mới ra khỏi phòng bệnh, chợt nghe thấy tiếng phụ nữ thét chói tai từ phòng bên cạnh truyền đến.

Cố Tiểu Tây nhướng mày, cô nghiêng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, hai người đi đến trước phòng bệnh bên cạnh, nắm tay nắm cửa, thì phát hiện cửa đã bị khóa trái ở bên trong. Thế nhưng nghe thấy tiếng vặn cửa nên bên trong không phát ra tiếng động nữa.

Không lâu sau, một y tá mở cửa xông ra ngoài với cổ áo hơi mở, mắt cô ấy rưng rưng, cảm kích nhìn Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu, cô ấy không nói thêm gì nữa, vội vàng chạy mất.

Tuy chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng Cố Tiểu Tây vẫn nhìn thấy được nhan sắc xinh đẹp của nữ y tá.

Cô ấy mặc đồ y tá trắng tinh, đầu đội mũ trắng, mái tóc dài nhẹ nhàng bay lên, làn da trắng nõn, con ngươi chứa nước mắt, quả thật là người đẹp hiếm có.

Hơn nữa cô ấy có được công việc y tá, đủ chứng minh bản thân cô ấy vô cùng xuất sắc.

Thì ra, đời trước chính là cô ấy thắt cổ tự sát, vì một tên khốn Hoàng Thịnh mà như vậy, thật là đáng tiếc.

Y tá vừa đi không lâu, Hoàng Thịnh xụ mặt đi ra phòng bệnh, vẻ mặt anh ta hồng hào, xem như hai ngày nay anh ta tĩnh dưỡng ở bệnh viện rất tốt, hoàn toàn không còn biểu cảm dỡ dợn bởi vì đau bụng ngày hôm đó.

Hoàng Thịnh vừa thấy Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu đến, vẻ mặt anh ta càng kém hơn.

Trong khoảng thời gian Hoàng Thịnh nằm viện, anh ta cũng nghe ở phòng bệnh bên cạnh có Yến Thiếu Ngu và Yến Thiếu Ương, hai người bọn họ nói móc hai anh em nhà họ không ít. Nếu không phải từ nhỏ bị Yến Thiếu Ngu dạy dỗ tạo ra bóng ma, anh ta đã sớm qua đó tìm niềm vui.

Nhưng hôm nay ngược lại, anh ta còn chưa tìm Yến Thiếu Ngu gây phiền toái, hai người này lại dám xen vào việc của anh.

Hoàng Thịnh chậm rãi đóng cúc áo, giọng điệu rất không tốt: "Sao thế? Đứng ở cửa làm thần giữ cửa cho ông đây sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK