Nhưng, vừa dứt lời, ông lại sực nhớ tới Lovshkin vẫn đang chờ đợi để thương lượng mua bán lương thực, vẻ mặt hơi biến sắc.
Cố Vĩ nhíu mày, có phân khó xử: “Quân y Cố, cô cũng biết mục đích Lovshkin đến đây chuyến này đấy. Không thể tỏ thái độ coi nhẹ nước E được. Hơn nữa, mua lương thực là một việc rất quan trọng với quần chúng nhân dân. Nếu việc mua bán ngoại giao này rơi vào tay phe Khương thì phe Tần chúng ta sẽ gặp bất lợi rất lớn. Nếu lãnh đạo không tỉnh lại…”
Càng nói, sấc mặt ông càng trở nên nặng nề, nghĩ đi nghĩ lại, ông không khỏi cười khổ.
Không ngờ vừa mới vui lên một chút thì lại gặp phải vấn đề nan giải này. Trì hoãn cuộc hẹn với Lovshkin thêm một ngày là điều bình thường, nhưng cứ kéo dài không quan tâm thì không ổn. Chưa cần bàn đến thái độ của Lovshkin, ngay cả phe Khương cũng sẽ nuốt không trôi cục tức này.
Cố Tiểu Tây cau mày, đây thực sự là một vấn đề lớn.
Cô nhìn sang phía Yến Thiếu Ngu, đối phương dường như cũng đang suy ngẫm về vấn đề này, anh gật đầu với cô một cách khó hiểu.
Cố Tiểu Tây mấp máy môi, hỏi thẳng: “Nỗi băn khoăn của thủ trưởng Cố thực sự rất đáng suy ngẫm. Có tôi cứu chữa, đêm nay lãnh đạo có thể tỉnh lại. Nhưng ông cảm thấy ông ấy có thể đàm phán với Lovshkin trong tình trạng này sao?”
Cô không thể làm cho Lovshkin hoạt bát trở lại chỉ sau một đêm được, đó không phải thần y gì cả mà chính là yêu quái. Lúc ấy, đừng mong giành được công trạng, có khi còn bị bỏ tù ở thủ đô cùn nên, sẽ trở thành một “phạm nhân” chuyên chịu trách nhiệm chữa bệnh.
Do đó, mặc dù cô có đủ khả năng nhưng cô sẽ không làm thế.
Cố Vĩ không khỏi thốt lên kinh ngạc: “Quân y Cố không nói đùa chứ? Đêm nay là có thể tỉnh lại? Cô chắc chứ?”
Cố Tiểu Tây gật đầu: “Đương nhiên rồi, tôi không mạnh miệng chém gió đâu.”
Những câu nói này của cô tràn đầy khí phách của người thanh niên. Ông Phùng đứng ngoài cửa vừa khéo cũng nghe thấy chúng, ông không nhịn được mà sảu bước tiến lên, nhìn Cố Tiểu Tây bằng ánh mắt sắng quắc, “Cô bé, cô có chắc chắn không?”
Chất giọng trong trẻo như nước của Cố Tiểu Tây vang lên: “Tôi nói rồi, tôi cũng không mạnh miệng.”
Ông Phùng khó nén nổi sự kích động, ông nện từng bước vững vàng đến trước mặt Cố Tiểu Tây, trịnh trọng nói: “Tốt! Tốt, tốt, tốt!” Cô bé à. Nếu cô thực sự giúp ông ấy tỉnh lại trong đêm nay, tôi và lão Phùng sẽ kết bái huynh đệ với cô! Làm bạn vong niên!”
“Shhh…” Cố Vĩ hít một hơi lạnh, có phần không dám tin là thật.
Sau khi hoàn hồn, ông liên tục nháy mắt với Cố Tiểu Tây. Được kết giao quan hệ với ông Phùng đúng là một vận may khổng lồ! Huống hồ ông Phùng còn nói sẽ làm huynh đệ kết bái, làm bạn vong niên! Không phải chỉ là chấp thuận điều kiện vân vân mây mây như bình thường.
Phải biết rằng, với thân phận của ông Phùng, người có thể trở thành huynh đệ kết bái của ông ấy đều là những nhân vật có danh tiếng lẫy lừng!
Cố Tiểu Tây gật đầu với ông Phùng một cách lịch sự: “Ông Phùng khách sáo quá, tôi không hy vọng xa vời rằng sẽ được kết bái huynh đệ với ngài, cơ mà, tôi thực sự có một việc muốn nhờ. Mong rằng sau khi lãnh đạo tỉnh lại thì ông Phùng sẽ lên tiếng giúp tôi, để tôi đạt được điều mình mong muốn!”
Từ thái độ của Cố Vĩ và cách ông Phùng gọi Tần Hữu Công, cô có thể nhận ra địa vị của người này không thấp chút nào.
Vừa rồi ông Phùng quá vui mừng nên mới thốt ra lời đó thôi. Cô chỉ là một vãn bối vô danh, làm sao có thể mặt dày mày dặn đi làm huynh đệ kết bái với họ?
Song, những người như ông ấy xưa nay luôn là người cực kì giữ chữ tín. Vậy nên có thể mượn sức ông ấy để lo cho chuyện nhà họ Yến.
Thư tín cấu kết với địch là đồ giả, chỉ cần phe Tần bằng lòng dốc toàn lực điều tra, lật lại vụ án thì ngày bản án oan của nhà họ Yến được lật ngược sẽ đến gần thôi!
Do đó, Tần Hữu Công phải sống, sống thật tốt.