"Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu học buổi tối, không học tập chăm chỉ suốt ngày muốn xin nghỉ ra ngoài chơi là không được. Đương nhiên, nếu cô bận lo chuyện hôn lễ cho anh cả Cố và chị Bạch Mân, thì xem như tôi chưa nói gì, bởi vì tôi cũng phải xin nghỉ để tham dự!"
Nói xong, Vạn Thanh Lam cười lớn, mất hết cả hình tượng một cô gái xinh đẹp.
Cố Tiểu Tây không nói một lời, nhìn chằm chằm cô ấy một lúc, khiến Vạn Thanh Lam dựng tóc gáy, buồn bực nói: "Cô làm gì thế?!"
Cố Tiểu Tây tặc lưỡi: "Tôi chỉ tò mò thôi, một đồng chí nữ phóng khoáng táo bạo như cô, không biết sau này ai là người có phúc đây."
Khóe miệng Vạn Thanh Lam giật giật, sao không nghe ra sự trêu chọc trong giọng nói của cô chứ?
Cô ấy tức giận nói: “Thôi đi, cô đừng lấy tôi ra trêu đùa nữa. Nếu tôi muốn tìm một người kết hôn thật, cô cho là tôi không tìm được sao? Nói gì tôi cũng xem như là xinh đẹp, công việc ổn định mà? Còn sợ không tìm được người cưới tôi chắc?"
Cố Tiểu Tây gật đầu, không thành thật nói: "Đúng đúng, cô nói có lý."
Vạn Thanh Lam bĩu môi, vẻ mặt không vui, uống một ly nước.
Có điều, cái mồm của Vạn Thanh Lam không bao giờ dừng được, nếu cô ấy đã muốn thì có thể tìm đủ đề tài trên trời dưới đất.
Cô ấy chớp mắt, tò mò hỏi: "Tiểu Tây, chị Bạch Mân và gia đình chị ấy rốt cuộc có chuyện gì thế? Không phải hôm qua vẫn còn khá tốt à? Sao hôm nay nói đoạn tuyệt quan hệ là đoạn tuyệt quan hệ thế? Có phải trong đó có chuyện gì tôi không biết không?"
Cố Tiểu Tây ăn một miếng mì, nâng mí mắt: "Nói gì chị Bạch Mân cũng là chị dâu cả tương lai của tôi, tôi có thể buôn chuyện nhà chị ấy cho cô nghe chắc? Được rồi, cô bớt tò mò đi, chưa đủ thì ăn thêm một bát nữa, bịt miệng lại."
Vạn Thanh Lam nghe vậy, mặt đỏ lên, một lúc sau lại hỏi thêm một câu: “Vậy hay là chúng ta nói về chuyện của Lưu Tường và Bùi Dịch nhé?”
Cố Tiểu Tây còn chưa kịp mở miệng, cô ấy đã nói: "Cô nói xem, điều kiện nhà Bùi Dịch tốt như thế, trở về thành phố Chu Lan rồi sẽ càng sống thoải mái hơn, Lưu Tường đi theo là có chuyện gì? Cô ta thật sự cho là mình có thể gả cho Bùi Dịch, sống một cuộc sống tốt đẹp sao?”
"Hay là chúng ta cá cược đi? Tôi nghĩ qua mấy ngày là cô ta sẽ mặt xám mày tro trở về."
"Tiểu Tây, Tiểu Tây tốt, cô nói chuyện với tôi đi, cô nghĩ, Bùi Dịch và Lưu Tường có thể thành không?"
Vẻ mặt Vạn Thanh Lam lo lắng, háo hức nhìn Cố Tiểu Tây, giống như không nhận được câu trả lời là không thoải mái.
Cố Tiểu Tây không để ý đến cô ấy, Bùi Dịch và Lưu Tường thì liên quan khỉ mốc gì đến bọn họ? Cô không muốn tiếp tục loại đề tài vô bổ như vậy, lúc này chỉ muốn ăn cho nhanh, rồi quay lại làm việc.
Vạn Thanh Lam thấy cô im lặng, chậm rãi nhai nuốt, không khỏi thở dài.
Cô ấy rất thích ở chung một chỗ với Cố Tiểu Tây, nhưng người này lại quá yên tĩnh, quá kỷ luật, khác với cô ấy, có lúc muốn trò chuyện với cô nhiều hơn, nhưng cậy mãi cũng không ra chữ nào, có thể khiến người ta tức chết.
Vạn Thanh Lam chống cằm, cẩn thận quan sát Cố Tiểu Tây.
Cô cầm đũa từ từ ăn mì vằn thắn, rõ ràng là hai người ăn cùng nhau, cô ấy xì xụp một lúc là xong, còn Cố Tiểu Tây vẫn đang chậm rãi nhai, bình tĩnh đến đáng sợ.
Tâm lý quá tốt, không bị người khác ảnh hưởng là cô đã thành công hơn một nửa.
Vạn Thanh Lam suy nghĩ một lúc, trong đầu hiện lên hình bóng của Hoàng Bân Bân, cô thầm mắng một tiếng, vội vàng xua người đó đi.
Cô ấy đã ra quyết định, thì không hối hận, cô ấy và Hoàng Bân Bân định trước là sau này ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa.
Đột nhiên, mắt Vạn Thanh Lam chợt lóe lên, nghĩ đến một "bí mật" mà cô chưa nói với Cố Tiểu Tây, lập tức thần bí nhìn cô, nói: "Có chuyện này, cô biết không? Tin đồn mới nhất, liên quan đến giáo viên lớp học ban đêm của chúng ta!"