Cô chuẩn bị bán lương thực thô, dù sao chỉ có mỗi mình cô làm việc trong không gian, khối lượng công việc quá lớn, tuy rằng bây giờ có thêm một con bò nhưng còn rất lâu nữa bò con mới có thể làm việc một mình, nếu phải tự mình phơi và xay gạo nhất định cô sẽ mệt chết.
Lương thực thô thì không phiền phức như vậy, đến lúc đó đến Phong Thị thuê một cái kho rồi ném lương thực thô vào đó rồi bảo Hình Kiện dẫn người đến lấy, còn gã ta tình nguyện tốn công hay là bán lương thực thô, cô đều tôn trọng, chỉ cần đúng thời hạn nộp tiền kiếm được lên là được.
Sau khi hoàn thành công việc, Cố Tiểu Tây đi xuống phòng tắm rửa mặt, rồi quay về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau lúc Cố Tiểu Tây tỉnh dậy bên ngoài lại có tuyết rơi, những bông tuyết bay bay rơi không ngừng, trên mặt đất đã phủ một lớp màu trắng, mọi người mặc áo bông đi lại trên đường, thỉnh thoảng lại đưa tay lên xoa đôi tai đỏ bừng vì lạnh.
Nhiệt độ ở Hoài Hải Thị vốn đã thấp, lần này tuyết rơi trời càng lạnh kinh người.
Cố Tiểu Tây ngồi trước bàn hà một hơi, ngay lập tức sương trắng làm mờ mắt cô, cô uống một ngụm nước giếng không gian ở trong cốc, tuy nói cũng không có độ ấm, nhưng nước giếng ngọt ngào lại đi vào lục phủ ngũ tạng, mang theo một chút ấm áp.
Bên ngoài tuyết rơi cô cũng lười đi ra ngoài nên ở trong phòng ăn bánh bao.
Trong nháy mắt đã đến hai giờ chiều.
Cố Tiểu Tây ước lượng khoảng cách, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rồi lên đường, nhưng cô còn chưa kịp ra cửa thì của đã bị gõ, ánh mắt của cô sáng lên, nhất định là Yến Thiếu Ngu đã trả lời!
Cố Tiểu Tây đi tới cửa, vừa mở cửa ra thì một bộ quân trang thẳng tắp đập vào mắt.
Cô ngẩn người, vừa ngước mắt lên thì bắt gặp đôi mắt đào hoa quen thuộc.
Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Tiểu Tây, sự thờ ơ và ngang ngược biến mất, giọng nói ôn nhu: “Anh đến rồi.”
Đôi mắt trong veo của Cố Tiểu Tây hơi đỏ ửng, cô lập tức mỉm cười không để ý đang ở trước cửa chạy đến dang hai tay ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, áp mặt vào vị trí trái tim anh, cảnh nhận được nhịp tim đập nhẹ của anh.
Giọng nói của cô có hơi nghẹn ngào: “Em rất lo lắng cho anh, cũng rất nhớ anh.”
Yến Thiếu Ngu hơi cứng đờ, cảm giác cơ thể mình cứng ngắc, nhịp tim đập thình thịch, ngửi thấy mùi hương cỏ cây độc đáo của Cố Tiểu Tây, anh mím nhẹ môi, cũng giơ tay lên ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Anh không sao, anh cũng rất nhớ em.”
Anh nhắm mắt lại, không quan tâm đ ến ánh mắt của người đi kẻ lại.
Cuối cùng Cố Tiểu Tây cũng kịp phản ứng, cô kéo Yến Thiếu Ngu vào phòng đồng thời đóng sầm cửa lại.
Người đi ngang qua nhìn nhau, không khỏi lẩm bẩm: “Hai người này kết hôn chưa? Đã đăng ký chưa?”
Cố Tiểu Tây thấy Yến Thiếu Ngu bình an vô sự, tâm trạng căng thẳng cũng hoàn toàn thả lỏng, lông mày cong cong, tâm trạng rất tốt, cô kéo anh đến bên giường ngồi xuống, tiện tay đưa cho anh một cốc nước: “Bên ngoài lạnh lắm phải không?”
Yến Thiếu Ngu rũ mắt nhìn nước trong cốc, trong mắt hiện lên một tia sáng khó hiểu.
Anh uống hai ngụm, vị ngọt đọng lại trong miệng, điều này cũng một lần nữa xác nhận suy nghĩ của anh, nước này chắc chắn có vấn đề, khả năng có liên quan đến chuyện bí mật nào đó, nếu không cô cũng sẽ không che giấu nguồn gốc, chỉ bảo anh mang theo bên người.
Yến Thiếu Ngu giơ tay lên chạm vào má Cố Tiểu Tây, lắc đầu nói: “Trời không lạnh.”
Mặc kệ cô có bí mật gì anh cũng sẽ không tìm hiểu đến rận cùng, nếu như cô muốn nói thì tự nhiên sẽ nói.
Khóe môi Cố Tiểu Tây cong lên, cầm lấy một cái khăn mặt, lau nước trên tóc của Yến Thiếu Ngu, vết nước lạnh khiến cho mặt mày của anh lạnh như đao, nhưng mái tóc đen hơi rối bù lại khiến anh trông có hơi lười biếng.