Cố Tiểu Tây vừa nghĩ đến đây thì quay đầu, lập tức bắt gặp một đám thanh niên đang xuống cầu thang.
Hạ Lam Chương cũng nằm trong số đó. Khí chất của anh rất đơn thuần giản dị, bộ dạng tuấn tú, không hề bị lạc lõng giữa một đám thanh niên xuất chúng. Tuy vậy, Cố Tiểu Tây không hề nhìn Hạ Lam Chương mà là quan sát chàng trai đang ở bên cạnh anh ấy.
Người kia có gương mặt chính trực, mày rậm mắt to, khi ngẩng mặt lên sẽ toát ra vẻ chất phác và hiền lành.
Chất phác?
Cố Tiểu Tây có chút buồn cười. Sau một kiếp người, không ai biết rõ cái tính khó ưa và đê hèn của gã bằng cô.
Thôi Hoà Kiệt.
“Đồng chí Cố!” Hạ Lam Chương phát hiện ra Cố Tiểu Tây rất nhanh. Anh đẩy Thôi Hoà Kiệt đang bá vai mình, rảo bước tiến tới trước mặt Cố Tiểu Tây: “Anh của cô sao rồi? Không sao chứ?”
Cố Tiểu Tây bừng tỉnh, không rảnh suy nghĩ quá nhiều.
Cô mỉm cười, nói với Hạ Lam Chương: “Cảm ơn đồng chí Hạ. Ca mổ của anh tôi rất thành công, sau đây chỉ cần điều dưỡng tử tế là ổn. Anh thì sao? Đến trung tâm y tế xã làm gì?”
Hạ Lam Chương nhìn ánh mắt quan tâm của Cố Tiểu Tây, lòng hơi ấm lên.
Anh xua tay, vừa định trả lời thì đằng sau có một giọng nói lấc cấc vang lên: “Ơ, lão Hạ, ai thế này? Sao trước kia chưa từng gặp? Cậu cũng chẳng giới thiệu người ta cho chúng tôi biết?”
“Phải đấy lão Hạ, cậu đúng là không thành thật, giấu cơ đấy.”
“Ha ha ha, có phải lão Hạ đỏ mặt rồi không?”
Vẻ mặt Hạ Lam Chương có chút mất tự nhiên, quay đầu xua đuổi đám bạn bè ồn ào kia: “Đi đi, đi qua một bên, mấy cậu ra ngoài chờ tôi.”
Thôi Hoà Kiệt nhìn Hạ Lam Chương rồi lại đưa mắt quan sát Cố Tiểu Tây đang đợi ở một bên. Anh mắt gã loé lên, chẳng biết đang toan tính điều gì.
Gã ngăn mọi người, nói: “Được rồi, hóng hớt sau, đi thôi.”
Khi bọn họ rời đi, Hạ Lam Chương mới bình tĩnh lại.
Anh quay đầu nhìn Cố Tiểu Tây, thấy cô vẫn tỏ ra bình tĩnh, không hề ngại ngùng đỏ mặt vì mấy lời trêu ghẹo của đám bạn kia. Anh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không hiểu sao lại có chút hụt hẫng trong lòng.
Nghĩ tới chủ đề trước đó, Hạ Lam Chương nói: “Một người bạn bị trật eo nên phải tới viện khám, tôi tới đây đón cậu ấy.”
Cố Tiểu Tây gật đầu, suy tư một chút rồi hỏi: “Đồng chí Hạ, trên người anh có bút không?”
“Bút? Có… Có.” Hạ Lam Chương gật đầu, gỡ chiếc bút máy đang cài trên túi áo, đưa cho Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây nhận bút, lấy một chiếc khăn tay khỏi túi, đặt lên tay, dùng bút máy viết lên đó mấy dòng, sau đó đưa khăn và bút máy cho đối phương: “Giấy nợ, tôi sẽ sớm trả tiền cho anh.”
“Tôi còn có việc phải đi trước đây. Đồng chí Hạ cũng mau về đi thôi, đừng để bạn anh sốt ruột chờ đợi.”
Nói xong, Cố Tiểu Tây quay người rời đi ngay.
Hạ Lam Chương vươn tay định ngăn cô lại, nhưng Cố Tiểu Tây bỏ đi quá nhanh, nhoắng cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Anh mở khăn tay, nhìn chữ viết lưu loát trên đó, nét bút rất sắc sảo, có chút ngạc nhiên.
Nét viết bằng bút máy đẹp thế này chứng tỏ cô không phải người mù chữ thất học. Hơn nữa, chữ viết quá bắt mắt, mạnh mẽ, giàu uy lực như cây tùng. Nếu người nào không biết mà nhìn vào, họ sẽ tưởng những chữ này là do nam giới viết ra.
Bên trên viết mỗi hai câu:
Giấy vay nợ
Hôm nay mượn đồng chí Hạ Lam Chương một trăm ba mươi lăm tệ. Mười ngày sau sẽ trả cả gốc lẫn lãi.
Người mượn tiền: Cố Tiểu Tây.
Thời gian: 23/10/1972.
Hạ Lam Chương ngắm nghía tờ giấy vay nợ, nhíu mày, một lúc lâu sau mới cười khổ, cất khăn tay vào trong túi áo.