Cô nhìn Yến Thiếu Ngu rồi nói với giọng bình tĩnh: “Đi thôi, không có gì đẹp để xem cả.”
Yến Thiếu Ngu “ừ” một tiếng rồi gật nhẹ đầu.
Thật ra anh không có chút tình cảm nào với điểm thanh niên trí thức, nhưng mà đây là nơi có những ký ức Cố Tiểu Tây cố gắng hết sức để đối xử tốt với anh, có quá khứ cô cố gắng bảo vệ anh, cứ bị sập như vậy thật là đáng tiếc.
“Ngày mai anh phải lên đường rồi, đợi khi về nhà em sẽ làm món thịt bò khô cho anh mang đi.” Cố Tiểu Tây nghĩ một lúc rồi mỉm cười nhìn anh: “Biết anh không thích ăn cay, thích ăn ngọt, em sẽ làm thịt bò khô vị ngọt.”
Đúng vậy, Yến Thiếu Ngu là một người tương phản với vẻ bề ngoài, anh có vẻ ngoài rất khó gần nhưng lại thích ăn đồ ngọt.
Chẳng hạn như cơm bí ngô, kẹo vừng, kẹo hồ lô,... Đây là một trong số ít những bí mật nhỏ của anh.
Yến Thiếu Ngu ho nhẹ một tiếng: “Thật ra không cần phiền phức như vậy.”
Đôi môi đỏ mọng của Cố Tiểu Tây mím lại, cô bình tĩnh nói: “Lần này anh đi cũng không biết khi nào mới về, em nghĩ làm cho anh một đồ ăn phiền phức một chút như vậy lúc trên đường anh ăn thịt bò khô, cũng giống như nhìn thấy em phải không?”
Yến Thiếu Ngu dừng lại một chút, nhưng không đợi anh xúc động, đôi mắt của Cố Tiểu Tây đã sáng lên: “Được rồi, mấy ngày nay em vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho anh, nhưng lại quên một một món quà, đi thôi, chúng ta về nhà, xem có hợp với anh không.”
Nói xong, cô kéo Yến Thiếu Ngu chạy về nhà.
Hai người chạy trên con đường phủ đầy tuyết, những bông tuyết bay lơ lửng, vừa về đến nhà, Cố Tiểu Tây đã lấy ra chiếc áo bành tô màu xanh đậm, đường may tỉ mỉ, chạm vào rất dày dặn.
Vẻ mặt của Cố Tiểu Tây mong đợi nhìn về phía Yến Thiếu Ngu: “Anh thử xem có thích không?”
Áo khoác không có cổ nhung, tuy rằng dày nhưng cầm trên tay không hề có cảm giá cồng kềnh.
Yến Thiếu Ly nghe được tiếng động thì đi ra từ trong phòng: “Anh cả, anh mau mặc vào xem, đây chính là do Tiểu Tây tự mình làm đó!”
Yết hầu của Yến Thiếu Ngu lăn lộn, anh nhìn Cố Tiểu Tây, đôi môi đỏ mọng mím chặt, từ lúc Yến Thiếu Ly đến mới được có mấy ngày, quần áo lúc này đã lấy ra, chắc là cô đã tăng ca mấy ngày để làm.
Cố Tiểu Tây chớp chớp mắt thúc giục: “Thử nhanh đi!”
Yến Thiếu Ngu cởi áo khoác rồi mặc chiếc áo bành tô lên người, rất vừa người, một luồng hơi ấm ập đến, thân hình anh vốn đã cao gầy chiếc áo khoác dài đến đùi mặc vào trông anh càng khí thế hơn.
Mái tóc đen hơi bù xù, đồng tử đen nháy, đôi lông mày sắc bén, mặc cái áo khoác màu xanh mặc vào lại càng thêm nổi bật, làn da trắng, sống mũi cao, bên dưới là đôi môi mím chặt như lưỡi dao, trông rất lạnh lùng, nhìn rất có khí chất của một sĩ quan cao cấp.
“Ừ, rất đẹp!” Yến Thiếu Ly nhìn từ trên xuống dưới, cô ấy đi tới khoác lên vay Cố Tiểu Tây nghiên trang gật đầu rồi nói nhỏ bên tai cô: “Tiểu Tây, ánh mắt chị thật tốt, chị nhìn anh trai em đi, thật đẹp trai!”
Cô ấy vốn tưởng rằng Cố Tiểu Tây sẽ xấu hổ, ai ngờ cô ấy lại đánh giá thấp da mặt dày của người phía sau, nghe cô ấy nói như vậy, cô cười vui vẻ nói: “Là rất đẹp trai, nhìn rất được.”
Đôi mắt đào hoa của Yến Thiếu Ngu trong sáng, lời khen không chút che giấu nào của Cố Tiểu Tây khiến cho tai của anh đỏ bừng.
Cố Tiểu Tây đẩy Yến Thiếu Ngu vào trong phòng: “Được rồi, em còn phải nấu cơm chưa, anh về phòng nghỉ ngơi đi.”
Vẻ mặt của cô giãn ra, cô lấy thịt bò mua ở chợ buổi sáng ra cắt thành từng dải sau đó bắt đầu làm thịt bò khô, nấu chín, chiên, xào, lại thêm gia vị vào trộn đều, sau khi nguội sẽ thành thịt bò khô dai ngon.
Phần lớn thịt bò đều được làm thành thịt bò khô, cô chỉ để lại một phần nhỏ, làm thành thịt kho buổi trưa ăn với mì.
Thịt bò khô mềm thơm ngon, nước canh đậm đà, ăn kèm với mì dai có thể ngon đến mức nuốt cả lưỡi.